8

448 48 1
                                    

Taehyung lần nữa bật điện thoại lên xem, màn hình vừa sáng, bài viết gần đây nhất của Jungkook cũng vừa hay được đăng tải.

Chỉ là một story nhỏ vỏn vẹn mười lăm giây, nhưng cũng đủ khiến Taehyung giật mình. Anh siết tay, bất ngờ đứng bật dậy.

Trong bài đăng, cho thấy rõ ràng ánh đèn chớp tắt mờ ảo, khung cảnh xung quanh đều hỗn loạn, nam nữ chen nhau nhảy nhót trên sàn, nhạc ầm ĩ bật dội vào tai. Taehyung lập tức tắt điện thoại, lật đật ra khỏi cửa lao vào xe.

.

"Uống nữa không? Thấy anh không say gì cả."

Namjoon lắc đầu, anh lôi ra một điếu thuốc. Khói thuốc phả ra mờ mịt, phản chiếu bởi ánh đèn nhấp nháy. Hắn nheo đôi mắt, nhìn sâu vào trong đám khói trắng kia, đột nhiên tròng mắt hơi co rút. Namjoon đặt ly rượu vang trắng lên bàn, ngay lập tức duỗi tay, bắt lấy một người vừa mới đi ngang.

"Taehyung?"

Người kia dừng lại bước chân, trong sự vội vã chợt trưng ra một cái nhíu mày: "Namjoon?"

"Trái đất tròn thật, không ngờ lại lần nữa gặp em ở đây."

Namjoon tươi cười nói, hắn như nhận ra điều gì, nhớ lại trước nay Taehyung vốn ghét khói thuốc, nên gấp gáp dúi điếu thuốc đang hút dở xuống gạc tàn.

Taehyung cũng không có hứng quan tâm, dù gì cũng là người đã cũ, bất quá hiện tại còn chút ràng buộc bởi quan hệ đối tác, bằng không bây giờ anh đã chẳng thèm nhìn một cái. Anh rút tay về, nhíu mày nhìn quanh, vì ánh đèn quá sáng, người cũng đông đến hỗn loạn, anh vẫn chưa thấy người mình cần tìm ở đâu.

Taehyung toan bỏ đi, lại bị tên kia kéo tay về, "Đi đâu vậy? Ở lại uống với anh một ly không?"

"Tôi không có hứng uống rượu."

Nói đoạn, anh nhanh chân lách vào dòng người đông đúc bên kia. Dựa theo vị trí mà video mà Jungkook đăng tải, có lẽ cậu đang ở gần quầy rượu, chỗ duy nhất mà theo Taehyung nhận thấy là nơi sẽ quan sát được tất thảy cả quán bar, hơn nữa sẽ là nơi dễ dàng tiếp cận được nhiều người nhất. Anh nghĩ, trong lòng đột dưng thấy có chút không thoải mái, lập tức lách người nhanh chân đi đến quầy rượu.

Không ngoài dự đoán của anh, cậu quả nhiên ở đây.

Nhưng ngoài dự đoán của Taehyung có một chuyện, Jungkook lúc này đang bị tiếp cận bởi một vài đối tượng.

Anh híp mắt, trông cậu hôm nay thật sự rất khác mọi ngày. Mái tóc vuốt lên để lộ trán, trông có vẻ chững chạc hơn bình thường, gương mặt sẵn đã rất điển trai, lại còn dán suốt trên miệng một nụ cười. Hơn nữa, cậu lại mặc áo sơ mi, tháo bung hai cúc, vòm ngực rắn chắt lộ ra, xương đòn quyến rũ phơi bày ra trước mắt.

Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ rất tán thưởng, loại gen hoàn mỹ này đúng thực rất khó tìm, lần cuối cùng Taehyung được nhìn thấy bộ dáng quen thuộc này chính là gần hai mươi năm về trước, Jungkook quả thực giống hệt bố.

Chỉ khác một điều, đôi mắt sáng trong ngây thơ như cừu đội lốt kia, hoàn toàn đã được thừa hưởng từ mẹ.

Taehyung lúc bấy giờ chỉ có đúng một loại phản ứng. Không phải trầm trồ, cũng không phải cảm thán, mà là tức giận, cực kì tức giận.

Chem, Ú | KookVNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ