01.

1K 78 6
                                    

"Tương truyền rằng, có một Park Jihoon và một Choi Hyunsuk rất ghét nhau."

...

Cuộc sống luôn là một chuỗi lặp đi lặp lại vô tận. Điển hình như việc vừa mới đến kì nghỉ hè, thoắt trôi qua ba tháng đã bắt đầu vào thu chuẩn bị cho một năm học mới.

Cái kiểu vòng lặp này khiến Choi Hyunsuk chán ngán. Cậu ngồi trong quán cà phê đối diện trường đại học, hưởng thụ chút điều hoà ít ỏi mà trong cái thời nắng cháy da đầu này thì chẳng thấm vào đâu. Cốc trà sữa trên bàn đã tan gần hết đá mà vẫn còn một nửa già. Choi Hyunsuk chẳng buồn uống nữa, mặc dù bình thường vị trà ô long sữa giảm 30% đường này là tình yêu lớn nhất trong đời cậu.

Bên cạnh cậu là chiếc vali to. Choi Hyunsuk chán đời đưa chân đá đá nó. Học kì này cậu bị cha mẹ bắt vào ở kí túc xá, can cái tội kì nghỉ hè đi chơi liền tù tì hai tháng không chịu về nhà. Hết đi du hí ở biển rồi lại lên núi kiếm sự yên bình mà người ta hay gọi là chữa lành. Tóm lại là trải nghiệm đủ mùi vị cuộc sống. Nguyên văn lời người mẹ tuyệt vời của cậu nói là.

"Con thích đi đúng không? Được. Kì này vào kí túc xá ở cho mẹ. Mẹ cho con đi thoả thích luôn."

Đi thoả thích cái khỉ gì.

Rõ ràng mẹ cậu biết thừa rằng kí túc xá ở trường quy định mười một giờ đóng cửa. Không về đúng giờ sẽ bị trừ điểm rèn luyện. Thi thoảng còn có thầy quản túc đi kiểm tra, nếu không có ở trong phòng còn bị kiểm điểm lên nhà trường.

Choi Hyunsuk càng nghĩ càng thấy tủi thân, cái chân nghịch nghịch vali cũng "lỡ" đá hơi mạnh. Chiếc vali liền thuận theo lực đẩy trôi về phía cửa ra vào, vừa vặn đâm trúng người vừa mới bước vào cửa hàng.

Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm nhau. Trông thấy dáng vẻ của người vừa mới bước vào, Choi Hyunsuk chỉ muốn chửi thề.

Mẹ nó.

Là Park Jihoon.

Park Jihoon cũng không ngờ mình chỉ định đi mua đồ uống thôi mà cũng bị vạ lây. Hắn cúi đầu nhìn cái vali màu tím với đống sticker đỏng đảnh, lại nhìn con nhím nhỏ ngồi đằng kia đang bắt đầu mặt nặng mày nhẹ, thắc mắc.

Hình như hôm nay hắn chưa có trêu chọc thằng nhóc này mà?

Đấy là hắn không biết rằng, việc hắn xuất hiện trong tầm mắt của cậu đã là cái gai lớn nhất trong lòng Choi Hyunsuk rồi.

Choi Hyunsuk trừng mắt nhìn kẻ đứng đầu danh sách đen của cậu đẩy cái vali của mình tiến lại gần. Đúng như dự đoán, cái mồm khốn của hắn bắt đầu mở máy.

"Sao trong quán cà phê lại mọc ra cây nấm lùn ở đâu thế này?"

Mẹ.

Gương mặt Choi Hyunsuk tối sầm lại, dù trước đó mới chỉ nhìn thấy Park Jihoon thôi vẻ mặt đã chả đẹp đẽ là bao.

Cậu đưa tay giật lại cái vali rồi đứng lên để mình trông không bị yếu thế hơn so với hắn. Nhưng khổ cái nỗi dù Choi Hyunsuk có đứng dậy đi chăng nữa thì vẫn kém Park Jihoon nửa cái đầu.

Tuy rằng sự thật rất phũ phàng như mà cậu vẫn phải chấp nhận thôi.

"Một ngày cậu không nói kháy tôi thì cậu không chịu được phải không?!"

• hoonsuk • pheromoneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ