Linh Thú (1)

462 29 0
                                    

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Lam lão tiên sinh rất mừng vì cuối cùng đứa cháu trai yêu quý của ông cũng đã chịu xuất quan. Nhưng chưa kịp thông cáo gì đã phất tay áo cùng Lam Vong Cơ và hai tiểu bối Lam gia đi săn đêm. Lam lão gia thầm nghĩ, thôi kệ, dù sao Lam gia cũng chẳng cần thêm sự ồn ào.

Nơi mà Lam Vong Cơ dẫn đi săn đêm là núi Vọng Linh. Khi xưa, núi này là một nơi tràn ngập linh thú, kỳ hoa dị bảo, nói không ngoa phong cảnh ở đây đẹp như tiên. Nhưng đáng tiếc, khi xưa Ôn thị vì muốn độc chiếm linh thú cùng các trân bảo mà đã sát hại gần hết ngọn núi này. Nơi ở không còn, số lượng linh thú ngày nay giảm mạnh. Hiếm lắm mới gặp được linh thú mạnh.

"Ấy, Lam Trạm, dừng bước"

Lam Vong Cơ liền dừng bước chân, Lam Hi Thần cũng không hỏi, chỉ khẽ đưa tay cản lại hai tiểu bối sau lưng. Từ trong ngoại bào, một cái đầu đầy lông chui ra. Tiếp đó lại hì hục hì hục leo lên vai Lam Vong Cơ, hai tai vẫy vẫy, cái đầu nho nhỏ nhìn xung quanh.

"Ấy, có mùi đồng loại." Cái mũi ươn ướt khẽ động đậy, hít hà vài hơi. Cục lông đen vươn móng vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, đoạn nói: "Không có nguy hiểm."

Đương nhiên đám người ở đây ai cũng biết cục lông đen đó là con gì. Đấy là Ngụy Anh, được xem là một trong những linh thú mạnh mẽ mà cùng Hàm Quang Quân ký khế ước. Đừng trông nhỏ thế thôi, nhưng khi hóa nguyên hình lại to hơn cả tòa trạch nhỏ nữa.

Lam Hi Thần nghe vậy mỉm cười bảo đi tiếp thôi. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là tìm ra nguồn gốc linh khí đột nhiên bạo phát, thỉnh thoảng còn có tiếng gầm gừ trên núi. Theo như lời dân trấn kể, con người có thể lên núi, nhưng không được vào quá sâu. Từng có người thử nghiệm, kết quả mất tích vài ngày mới được tìm thấy. Mặc dù không có bị thương, nhưng ký ức có chút hỗn loạn. Lam Hi Thần đã qua thăm hỏi người dân đó, nhưng khi kiểm tra thì cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí ngay cả vết sẹo trên lưng cũng biến mất.

Nhưng khi hỏi vụ việc thì người đó lại ngây ngẩn, đáp lại bọn họ là không nhớ. Người dân đó còn nói thêm, chỉ nhớ là sương mù bao quanh, một bông sen tím, thế là hết.

Việc này nếu nói nguy hiểm thì không đúng, nhưng nói an toàn cũng không được. Vì chưa ai từng thấy rõ trong đám sương mù có gì, cũng rút kinh nghiệm vụ người dân kia nên không ai dám vô.

Bọn họ đi một quãng dài, vẫn không thấy đám sương như lời người dân kể. Dù có hơi nghi hoặc nhưng họ vẫn quyết định dã ngoại qua đêm. Ngụy Anh vui vẻ hoan hỉ gặm cả một con cá nướng bự. Đám người họ Lam chỉ có thể ăn rau nhạt, thân là một thú ăn thịt, Ngụy Anh hắn tỏ vẻ tiếc thương cho họ, nên hắn chỉ có thể cố gắng ăn bù giúp Lam gia.

Đang gặm hăng say thì hắn chợt ngừng lại, ngửi ngửi trong không trung vài cái. Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần thấy vậy liền rút Vong Cơ Cầm và Liệt Băng ra. Lam Tư Truy cùng Cảnh Nghi cũng hơi đặt tay lên kiếm. Trong bóng đêm, khi ánh trăng lóe ra thì một bóng đen lao thẳng vào Ngụy Anh, hắn định bày thế tấn công nhưng khi ngửi mùi liền khựng lại. Vội vã quay sang hét lên: "Đừng đánh!!"

Xong sau đó hắn liền bị một vật thể lạ ủn cho nằm lăn lóc.

Lam Vong Cơ sầm mặc tiện tay nhấc cái cục bông kia lên, chờ đến khi thấy rõ thì mới phát hiện đó là một con thú con. Đám lông trên người nó đen từng mảng, tro bụi dính đầy không thấy mắt mũi đâu cả. Nó vùng vẫy hét lên ngôn ngữ loài người: "Buông ra!!! Buông ra!!! Tên khốn!!!"

[Hi Trừng] ĐoảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ