"Đm!" - tiếng chửi của Việt Anh vang lên, rồi gã vội quay sang nhìn Thanh Bình - người đang nằm kế bên gã với vẻ mặt hoang mang không kém. Vốn hai người đang chuẩn bị nằm nghỉ trước khi Việt Anh đi kiểm tra các phòng. Giờ thì hay rồi, không kịp nghỉ ngơi gì nữa.
Khi những dòng tin nhắn tiếp theo của Tuấn Tài, Văn Trường gửi đến đập vào mắt gã, đại loại như, gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Làm cho gã càng lo lắng hơn mà bật hẳn dậy, tức tốc gọi cho số của Duy Cương và Công Đến nhưng tất cả đều thuê bao. Việt Anh điên mất thôi, gã nghĩ hai đứa này phải cầm tinh con Báo chứ sao lại là con Rắn?
"Hai đứa này rảnh rỗi lắm sao mà còn hát bài dắt tay nhau bỏ trốn vậy?? Em gọi cho hai đứa nó được không?" - Việt Anh bình tĩnh lại đôi chút rồi hỏi Thanh Bình, em cũng giống gã, cũng lo lắng và cũng đang gọi điện. Nhưng kết quả nhận được vẫn là không gọi được.
Con người đội trưởng kia lúc này chính thức bùng nổ, gã lao ra khỏi phòng rồi đi về phía những phòng khác, tra hỏi từng người như đang ở trong tù.
"Giờ mà tìm hai đứa nó khác gì mò kim đáy bể đâu?" - Văn Toản đứng khoanh tay, vẻ mặt cau có khi đã đi hết tất cả các phòng của tuyển để hỏi nhưng đều nhận được kết quả là không thấy.
"Ừ, điều mày đang nói ai cũng biết hết!"
"Việt Anh, bình tĩnh, Toản chỉ nói thôi ---"
"Tao bình tĩnh cái đéo gì được khi hai đứa nó không biết đang lạc về phương trời nào? Lỡ nó có chuyện thì sao?" - Việt Anh không chịu được mà như quát vào mặt Văn Xuân, bình thường hay trêu chọc nhau thế thôi chứ gã quý mấy đứa em này lắm. Thêm nữa hiện tại gã còn là đội trưởng, trách nhiệm của một người anh càng lớn hơn, gã không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với những đứa em này.
"Giờ chắc chỉ còn nước gọi cho người quen tụi nó hỏi xem có gặp không thôi. Ai có số gọi đi, lau nhau hết cả đám." - Danh Trung lấy điện thoại ra gọi cho một vài người quen của cả hai, những người khác cũng chia nhau ra mà gọi.
"Khang với Trường đâu?"
______________Hai đứa em út hiện tại đang ở trong phòng của Công Đến, lý do là vì...
"Mày thả tao ra! Tao đi tìm hai người đó!!"
"Mày ở yên đi! Anh Việt Anh đã bảo xích mày... Nhốt mày lại trong phòng vì để tránh mày làm loạn chạy ra ngoài tìm đấy! Lúc đó lại khổ thêm nữa!" - Văn Khang mếu máo đứng chặn ở cửa, mặc kệ lời hâm dọa đến từ crush của mình, em vẫn đứng tại chỗ, đảm bảo việc y không thể thoát ra ngoài.
Nhưng mọi nổ lực của Văn Khang đều vô nghĩa khi Văn Trường chỉ cần đẩy một cái, em đã ngã dúi dụi. Rồi y nhanh tay mở cửa mà chạy ra ngoài, mặc kệ việc đẩy của mình đã khiến cho đầu gối của em trầy một mảng dài. Mà, chính Văn Khang cũng chẳng quan tâm, thứ em quan tâm hiện tại chỉ có việc đuổi theo Văn Trường, em không muốn crush mình bị mắng hay bị bất cứ thứ gì cả.
_______________Ở khách sạn thì mọi người vô cùng lo lắng cho cả hai, còn ở bên này có một Huỳnh Công Đến đang lấy hết sức bình sinh của mình để lôi người cậu yêu về. Hắn hiện tại vừa điên vì tình, vừa điên vì rượu.
BẠN ĐANG ĐỌC
0313 - Call Me In Your Memory
HumorMột câu chuyện hết sức bùng binh của những bạn trẻ... Huỳnh Công Đến hiện tại lại chạy theo Lương Duy Cương, lần nào cũng thế, cứ hội quân là cậu lại chạy theo hắn. Phải nói là bám dai như đỉa và dĩ nhiên, Duy Cương không thích điều đó. Hắn không ch...