CHAR CHAR~~"
" hỗn đản. Có phải tôi chiều hư em rồi nên không biết lớn nhỏ?!" cô đưa tay nhéo lấy chiếc mũi nhỏ kia.
" ư hư.... CHAR CHAR~~" nó dụi đầu vào cổ cô.
" được rồi cẩu tử, ngoan ngoãn ra ngoài kia chơi đi." cô sủng nịch xoa đầu nó.
" không muốn." nó nhăn mày cọ cọ lấy cô.
" được rồi được rồi. Đợi một lát tôi liền làm xong việc." cô vừa lật đống báo cáo vừa xoa đầu nó an ủi.
" ư không chịu đâu ~~" nó bĩu môi chán chường.
" được rồi. Xong cái này tôi liền chơi với em." cô cầm hợp đồng trên tay đưa lên giọng chắc nịch nói với nó.
Sau một hồi lôi kéo các kiểu con đà điểu thì nó vẫn là thất bại. Liền thân mật gối đầu lên đùi cô, vòng tay ôm lấy eo nhỏ kia. Cô cũng chỉ mặc cho nó làm càn, cô biết một lúc rồi nó cũng bỏ cuộc mà thôi.ân..." cô vươn cánh tay đau nhức lên sau khi xử lí nốt đống báo cáo kia.
Nó thì ngon lành ngủ đến chẳng biết trời trăng mây gió nữa rồi. Cô cũng đành ôm nó trở về phòng ngủ. Gương mặt non nớt trắng noãn, lúc ngủ trông nó đẹp hơn bình thường. Chắc do nó dính người cùng với tính tình lăn xăn chạy tới chạy lui không thôi.
" CHAR CHAR ~" nó lẩm bẩm trong miệng.
" tôi ngay đây." cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ múp míp kia.
Từ sau chuyện bị bắt gian lần đó thì nó cũng thay đổi xưng hô với cô. Mà ít nhất thì cũng từ lúc đó 2 người đã ở chung cho tiện, Dưa Chua cùng Cục Thịt Bò cũng không còn hở ra là cắn nhau như trước.Cả hai ở chung tới giờ tính ra cũng một tháng hơn rồi, nhờ tài năng nấu nướng siêu hạng của nó thì cô được bỗ béo lên không ít. Nó thì ăn cũng tròn ra rồi, sắp có thể lăn đi rồi, nhưng nó dù có ra sao thì cô vẫn thích nó.
Cô trở về thư phòng dọn dẹp đống đồ kia thì phát hiện ra một cái hộp kẹo, toàn bộ đều là hình khủng long. Nhìn có vẻ giống viên thuốc con nhộng, nhưng nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì vẫn giống kẹo cho tiểu hài tử.
" là của Fa ?!" cô vô tình thấy trong nắm hộp in hình khủng long.
__trời ạ. Đến kẹo mà em cũng in hình khủng long luôn sao?!__
_____________________
CHAR CHAR ~~" nó theo thói quen tìm đến bên cạnh.
Nó cảm nhận bên cạnh trống liền giật mình dậy, phản xạ liền muốn chạy đi tìm cô. Vừa mở cửa chạy ra liền đâm sầm vào nơi mềm mại kia. Nó đứng đó lớ ngớ nhìn cô ngốc ra.
" em vừa mới tỉnh liền định chạy loạn đi đâu !" cô đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của nó.
" ơ....em chỉ là muốn tìm cô thôi."
Chẳng biết sao nó tự nhiên đỏ mặt cuối gầm xuống đất giọng càng nói càng nhỏ.
__mới tỉnh ngủ liền chạy đi dính lấy cô. Mày cũng quá không có tiền rồi đấy. Engfa à Engfa.__nó thầm oán bản thân.
" được rồi tôi không phải ở đây rồi sao?!" cô xoa cái má đỏ hồng của nó.
" ân em đi làm bữa tối." nó đánh trống lãng chạy đi.
__em đây là ngượng sao?! Không phải bình thường đều là mặt dầy ăn đậu hũ của tôi sao?__cô nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của nó lon ton chạy vào nhà bếp.
__sắp tới giáng sinh nên tặng cô quà gì nhỉ? Lắc tay? Giày? Quần áo?__ nó vừa làm vừa suy nghĩ nên tặng gì cho cô.
Cả hai ăn xong bữa tối mà nó vẫn chưa nghĩ ra nên mua gì, trong lòng lo lắng theo thói quen bỏ vào túi áo tìm lọ kẹo kia. Khi phát hiện trống không nó liền lo lắng chạy khắp nhà để tìm.
__chết rồi, nó đâu rồi cơ chứ. Rốt cuộc là rơi ở đâu cơ chứ__nó hoảng sợ đi tìm.
" em tìm thứ này sao?!" cô cầm lọ kẹo đưa đến cho nó.
" ân." nó theo bản năng giật lấy làm cô có chút giật mình.
Nó thấy cô hoảng sợ cũng biết mình có làm hơi quá, chỉ bèn bỏ lọ kẹo vào trong túi áo.
" em xin lỗi, em có chút...." nó cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào cho cô.
Thứ đó nói chung rất quan trọng với nó, từ lúc 8 tuổi đến giờ gần như là vậy bất ly thân với nó nên có chút cảm giác không an toàn....
" ân không sao?!" cô thấy nó tránh né trong lòng chẳng hiểu tại sao lại nổi lên sự khó chịu.
__chẳng lẽ cái lọ kẹo kia còn quan trọng hơn tôi. Và nhất là em tại sao lại phải tránh né tôi?! Em có điều đang dấu tôi sao?!__cô trong lòng buồn phiền.
_________________________
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ENGLOT ] THANH XUÂN TÔI GẶP EM
RomanceMột tình yêu giữa cô giáo ' bất hạnh' bị đứa học trò ăn xong rảnh hơi liền đi chọc phá mình. Nhưng rồi điều mà cô không ngờ lại xảy đến....có lẽ từ đó mà cô đã yêu nó mất rồi. Nhưng thân phận,gia thế,định kiến xã hội quá khắc khe,liệu tôi và em có đ...