Chương 12

307 17 0
                                    

Một ngàn không trăm chín mươi lăm ngày.

Ngày kỉ niệm ba năm kết hôn, cha mẹ nuôi biết mình tính kế anh Jimin, mình đã nói dối họ.

Bọn họ vừa đau lòng vừa thất vọng, mặc kệ mình đau lòng giải thích đến mức nào, hai người cũng không chịu nghe.

Hiện tại chỉ còn một mình mình. Nhưng mình không muốn buông tay, mình chỉ yêu anh ấy quá thôi... Chỉ cần hai năm, cho mình hai năm nữa thôi được không?

.

.

.

.

.

.

Min Yoongi nằm mơ cả đêm, tất cả đều là những kí ức đã qua.

Vui vẻ, đau khổ, bi thương... Tất cả hòa trộn lại, khiến cho cậu không ngủ sâu được, kết quả là sắc mặt cậu tái nhợt suốt một ngày.

Ở trong phòng ăn cho học viên, cậu ngáp một cái.

Không có hứng ăn, cậu có mang theo hai quả cà chua để đến trường gặm.
Thấy cậu ngồi gặm cà chua, Jungkook cùng Taehyung thế nào cũng cảm thấy kì kì. Sao lại có người trực tiếp ăn rau sống chứ?

Trong mắt họ, cà chua là một loại rau chứ không phải hoa quả.

Nhưng dưới sự dạy dỗ của Kang Ji Yeon - một người Hàn Quốc chính gốc, Min Yoongi biết cà chua phết phấn mơ là một món ăn ngon tuyệt vời.

"Yoongi, hôm qua cậu có ngủ được không?"

Húp một ngụm canh bơ đặc, Taehyung vươn qua véo véo mặt Min Yoongi.

"Ừm!"

Min Yoongi gật đầu, lại cắn thêm một miếng, liếm mấy giọt nước còn động lại trên môi. Trông dáng cậu ăn như một đứa bé, cứ bị dính xung quanh miệng.

Taehyung thấy ngứa mắt quá, đang định đưa khăn ướt cho cậu, bảo cậu khi ăn nên cận thận một tí, thì lại có người đi tới bàn của họ.

"Yoongi!"

Henry chăm chú nhìn Min Yoongi.
Từ sau tối hôm đó, Min Yoongi bơ cậu ta. Cho dù cậu ta có xin lỗi thế nào, thì thái độ của Min Yoongi vẫn là lạnh nhạt. Cậu biết đêm đó cậu đã quá vội vàng mag thổ lộ, nhưng thực sự, Henry vô cùng thích Yoongi.

Hành động của Henry khiến cho cả nhà ăn chú ý tới.

Tuy là nhà ăn nhưng đây là đâu chứ? Trường Scott Will, một ngôi trường toàn con ông cháu cha, vì vậy trong phòng ăn không chỉ có đèn thủy tinh tinh xảo, có những bức vẽ nổi tiếng. Toàn bộ nhà ăn được trang trí xa hoa, thực đơn thì phong phú, hơn nữa giá tiền cũng không phải thấp. Học sinh nơi đây không có cái gì ngoài tiền. Đương nhiên sẽ không để ý tới mấy đồng lẻ.

Trong phòng ăn, mọi người rất giữ trật tự, không ồn ào chút nào. Do vậy, mỗi khi có tiếng động gì hơi lớn chút, cũng có thể thu hút tất cả mọi người trong đó.

Mà độ nổi của Min Yoongi trong ngôi trường này cũng khá cao. Các học viên gọi cậu là "Mỹ nam phương Đông" khiến cho rất nhiều người ghen tị mà cũng khinh thường hừ lạnh.

[Chuyển ver/Minga]Ngoài ý muốn đã yêu lại rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ