Chương 21

339 15 0
                                    

Min Yoongi ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh dậy, khi cậu mở mắt thì thấy mình đang nằm ở trên giường của Park Jimin. Trên người cậu, quần áo đã được mặc vào, chỉ là trên da đây đó vẫn còn dấu hôn và vết cắn làm bằng chứng, mà nơi giữa hai chân cũng còn cảm giác đau.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, lật chăn bông ra, chợt thấy ngón áp út bên tay trái mang chiếc nhẫn. Cậu sững sờ nhìn kia chiếc nhẫn cưới, lại nhận ra mình đeo lại chiếc nhẫn này không ngoài ý muốn.

"Tỉnh rồi."

Giọng nói đàn ông từ đằng sau truyền tới.

Min Yoongi quay đầu, nhìn anh đang ngồi ở ghế.

Mặc vào áo lông mềm màu lam nhạt cùng quần dài, anh vẫn tuấn tú tao nhã như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại thâm trầm khó nói.

Trong nháy mắt, Min Yoongi hiểu được. Cậu nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi,

"Anh đã biết?"

Thật ra không phải cậu không nghi ngờ, nhưng cậu không dám vạch trần. Cậu tự gạt mình, tự nhủ rằng anh không phát hiện ra, từ đó…Cậu mới có thể dùng lý do này, kìm nén cảm xúc sợ hãi cùng áy náy của mình mà ở bên cạnh anh.

Park Jimin thành thực trả lời.

"Đêm đó em uống say."

Min Yoongi rốt cục hiểu được.

"Rượu kia không phải hương tân."

Cậu luôn luôn hoài nghi vì sao mình chỉ uống rượu hương tân mà say được, thì ra khi đó anh đã sớm nghi ngờ.

"Đúng, là rượu nặng, tửu lượng của em vẫn kém như vậy."

Park Jimin nhếch khóe miệng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vô cùng thân, nhưng trong mắt vẫn là nỗi buồn không đáy.

Khi tỉnh lại, anh nhìn cậu ngủ say, thân mình bé bỏng nằm gọn trong lòng anh. Rõ ràng hai người gần nhau như vậy, lại xa đến thế.

Anh biết, cậu vẫn muốn rời xa anh.

Cả hai người bọn họ đều tự lừa mình. Anh cho rằng làm bộ như không phát hiện ra, cậu sẽ ở lại. Cậu cho rằng không vạch trần, sẽ tiếp tục duy trì được vẻ bình tĩnh.

Anh hiểu cậu, như cậu hiểu anh.

Bọn họ đều đang trốn tránh, không dám đối mặt với thực tế.

Quan hệ ràng buộc giữa hai người như tấm băng mỏng, làm cho anh ngày càng sợ, sợ ngày nào đó cậu lại biến mất, và anh không thể tìm được cậu.

Anh chưa từng quên cậu lúc trước buông tay, cậu cũng chưa từng quên, năm đó rời đi, cậu đã tự nói với mình, không bao giờ nữa yêu nữa.

Một lần cố chấp yêu say đắm, làm cho cậu sợ, sợ những ngày đếm ngược tịch mịch, làm cho cậu mất sức, cứ coi như đó là trừng phạtcũng đúng tội, cậu cũng phải nếm quả đắng.

Cậu sợ, cũng mệt mỏi, cho nên, cậu buông tay.

"Vậy thì sao? Anh định làm gì? Trả thủ tôi sao?"

Nhẹ nhàng nắm chặt ga trải giường, ngăn chặn cảm giác không yên trong lòng, cậu cúi mắt hỏi anh.

"Trả thù?"

[Chuyển ver/Minga]Ngoài ý muốn đã yêu lại rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ