Chap 28

596 23 5
                                    


Ngày hôm sau.

Tám giờ là công ty Prem bắt đầu làm việc, nhưng thường bảy giờ anh đã vào vì đơn giản là anh thích thế.

Bảy giờ ba mươi phút Boun đánh xe đến công ty anh, trên tay còn mang hai phần ăn sáng của mẹ Gun nấu nữa. Hắn đến nơi thì đi thẳng một mạch lên tầng tổng giám đốc mà không cần xin phép vì trước đây ai cũng biết hắn, chỉ là không biết lí do vì sao hai năm trở lại đây hắn không đến thôi.

Hắn tự nhiên như ở nhà đẩy cửa phòng tổng giám đốc thì thấy Prem đang dùng cafe.

" Bé yêu.." đặt đồ ăn lên bàn, bước lại chỗ anh đang đứng nhìn đường phố, ôm anh từ phía sau.

Prem nghe tiếng mở cửa liền biết là ai vì trước giờ trừ hắn ra chả ai vào phòng anh mà không gõ cửa hoặc báo trước.

" Đến đây làm gì " anh bình thản nhấp một ngụm cafe nói.

" Prem đừng lạnh nhạt với anh như vậy mà " Hắn vùi đầu vào cổ anh lắc lắc.

" Nếu không có việc gì thì tránh ra " Anh đẩy đầu hắn ra, cố thoát khỏi vòng tay đó nhưng không thể.

" Prem nghe anh giải thích có được không " hắn lấy ly cafe của anh đặt xuống bàn, ôm cả người anh để lên đùi, mặt đối mặt.

" Có gì mà giải thích " anh diện vô biểu tình, một tay ôm cổ hắn một tay vuốt ve tóc hắn.

Boun nhìn Prem, ánh mắt hắn mấy phần sợ hãi, sợ gương mặt lạnh lùng, hành động anh như thế nhưng hắn cảm nhận được nó vô cảm.

" Prem à, anh thật sự không có làm sai, nếu có sai là sai vì không nhận ra sớm hơn kế hoạch này, và sai vì không biết em phải chịu khổ, việc này là kế hoạch của bố và cô ta, anh thật sự chỉ có mình em thôi, em làm ơn đừng lạnh lùng, làm ơn đừng......" hắn còn chưa nói xong thì môi anh đã áp lên môi hắn, nhưng rất nhanh dứt ra. Hắn đau lòng, vì sao? Vì cái hôn đó không phải vì hiểu ra, mà hôn vì muốn chặn lời nói hắn lại.

" Đó là việc của anh, tôi, không, quan, tâm " nhếch nhẹ môi nói.

Leo xuống khỏi người hắn, lấy một hộp giữ nhiệt ra rồi ăn như không có gì.

Boun đang bức bối vô cùng nhưng không dám làm gì sợ gây khó chịu cho anh. Đành ngậm ngùi ôm hộp đồ ăn lên ăn mà mặt nhăn mày nhó.

Ăn xong Prem để đó cho hắn dọn, lại bàn làm việc bắt đầu xử lí các con số.

" Prem a" Boun dọn xong rồi thì đứng trước bàn làm việc của anh mặt tội ơi là tội.

Prem nhếch mày lên như hỏi cái gì?

Boun không nói gì chỉ đi lại ôm anh lên để anh ngồi lên đùi mình, xong mỉm cười hài lòng, ôm anh chặt cứng.

" Ngồi như vậy êm hơn, bé yêu cứ làm việc đi " hắn đặt cầm lên vai anh, nhắm mắt thư giãn.

Anh nhăn mày. Nhấn nút bên cạnh bàn lập tức hiện ra một cây súng, chỉa lên giữa trán hắn, động tác dứt khoát không lấy một chút thương cảm nhếch môi khinh bỉ.

" Cút, ở đây không chứa kẻ bội bạc " anh đứng dậy, lên nòng rồi chỉa vào trán hắn lần nữa.

Trong mắt hắn bây giờ đã không còn sợ hãi, thay vào đó là sự buồn bã ủ rũ.

[BOUNPREM Ver] CÂU DẪN CHÁU TRAI Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ