Chương Hai - Ảo tưởng tuổi ba mươi

152 8 17
                                    


Phác Chí Thịnh trải qua tuổi ba mươi trong một ngày nắng đẹp.

Đó là một ngày cuối tuần tuyệt vời. Phác Chí Thịnh định nghĩa như thế. Hắn mang theo máy ảnh và bằng lái. Chung Thần Lạc mang theo kính râm và quà, đồng thời bỏ bản kế hoạch sinh nhật vào túi áo hoodie, tất nhiên sự quyết tâm để ngồi vào ghế phụ cũng là thứ không thể thiếu.

Khi mới vừa hai mươi, Phác Chí Thịnh đã thi lấy bằng lái, lúc đó hắn không có kế hoạch gì, chỉ muốn thử thử xem, may mà đầu óc hắn linh hoạt, tay cũng nhanh, nên hắn lấy được bằng rất nhanh gọn. Nhưng mười năm qua, số lần hái lắn xe không vượt qua bốn bàn tay. Hắn có studio chụp ảnh riêng, nếu hợp tác với công ty khác hoặc phải đi công tác thì không phải máy bay thì cũng sẽ là tàu lửa hoặc xe buýt, mà mấy phương tiện kia chắc chắn không thể để hắn lái rồi. Studio làm việc cách nhà không quá hai kilômét, bình thường đi làm và về nhà đều dựa vào hai chân hoặc chiếc xe đạp điện hắn mua hồi mới tốt nghiệp, có đôi khi hắn cũng sẽ cưỡi xe đạp, cũng là mua sau khi tốt nghiệp, hắn đạp xe rất bình thường, cực kỳ chậm rãi, cố tình lúc học thì gặp phải huấn luyện viên có tính tình nôn nóng y chang như Chung Thần Lạc, điều khác biệt duy nhất với huấn luyện viên là bọn họ có quan hệ nếu một bên bị bên kia mắng xong thì vẫn có thể tay trong tay sóng vai đi hẹn hò ở một quán nước ven đường.

Sinh nhật lần thứ ba mươi của Phác Chí Thịnh có một bản kế hoạch thần thánh thiết kế chơi từ sáng sớm đến tối muộn. Bản kế hoạch này vốn do Chung Thần Lạc toàn quyền phụ trách, nhưng Chung Thần Lạc cảm thấy như thế không công bằng, cuộc sống của bản thân phải do bản thân tự quyết định chứ, sao có thể giao mọi chuyện cho người khác được? Cho nên sau đó cả hai đã cùng nhau tham gia trù tính. Khi Chung Thần Lạc đang dùng bút đỏ khoanh tròn lên mấy điểm trên kế hoạch, thì Phác Chí Thịnh dùng bút xanh đánh lén chọc vào phần thịt ngứa ở bên eo Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc lập tức giật bắn ra tới đầu giường suýt chút nữa thì ngã chổng vó. Phác Chí Thịnh một khi đã hư hỏng thì rất khó đè xuống, vừa thọc lét eo của Chung Thần Lạc vừa hỏi có phải cảm thấy lượng công việc nhiều quá nên mới đòi làm chung không, Chung Thần Lạc ngứa chịu không nổi, tiếng hét càng lúc càng to hơn, cho đến khi thở không nổi mới chịu thú nhận âm mưu của mình.

Tất nhiên, một ngày rưỡi tiếp theo Chung Thần Lạc không thèm để ý tới Phác Chí Thịnh, cho nên không có cho nên, ván này Chung Thần Lạc lại thắng. Chao ôi, hết cách, ai bảo hắn là Chung Thần Lạc cơ chứ.

Bọn họ chạy đến bờ biển. Có một đoạn thời gian, Chung Thần Lạc thường nhắc tới một người anh mà hắn quen, là một người anh đến từ Đông Bắc, anh ấy nói rằng thế giới này bị tình cảm ôm ấp chi phối, mỗi khi nói đến sự lãng mạn là cứ phải nhắc đến biển và tuyết, mà tuyết không phải là thứ gì đáng ngạc nhiên ở quê anh ấy, xem nhiều còn bị hoa mắt, còn biển thì tấp nập đông đúc, đầu người nhiều vô số kể đếm không hết.

Sau lại, Phác Chí Thịnh gặp người này ở trong studio của mình. Năm ngoái, Chung Thần Lạc đã cho hắn xem ảnh chụp chung nên hắn dễ dàng nhận ra người nọ, không giống như người Đông Bắc trong ấn tượng, mặt mày không chỉ anh khí mà còn có nét dịu dàng, mở miệng mang theo cảm giác sang sảng hào phóng, không vòng vo trực tiếp nói muốn đi biển chụp ảnh chân dung hai người, là anh ấy và người yêu của anh ấy, hai người đã ở bên nhau được năm năm, trước kia cứ nói mấy chỗ đó nhàm chán đó không có ý nghĩa gì, cả hai xem rồi lại xem sau đó phát hiện cũng coi như là một trải nghiệm mới mẻ, dù phát hiện ra hơi trễ, nhưng không sao cả, tình yêu chưa bao giờ bị thời gian giới hạn.

Lễ tình nhân sau 30 tuổi, chúng ta đều biến thành hình dạng ôm bụng cười toNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ