Phiên Ngoại- Diễn văn trong hôn lễ của chúng ta (Hai)

48 7 13
                                    




Lạc Lạc thân ái:

Ừm, đầu tiên, thật ra trước tiên tôi muốn nói thật xin lỗi, nhưng Thần Lạc nói nếu hôm nay dám nhắc tới mấy chữ "xin lỗi" thì anh ấy sẽ đào hôn ngay lập tức, tôi vừa nghe đào hôn liền không nhịn được. Lúc muốn nói xin lỗi đã tự động thay bằng nói cám ơn, lời anh nói hôm nay em sẽ ghi tạc trong lòng, không nói lời xin lỗi nữa, em sẽ nói lời cám ơn.

Cám ơn mọi người, nói chung cám ơn mọi người cho tôi thời gian để giảm xóc. Bên cạnh đó tôi muốn nói rằng, tại một ngày như thế này muốn kiềm chế nước mắt là một điều không dễ, còn nữa, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sưu tập một vài cái tên hài hước để đặt nick name cho Thần Lạc,...ít nhất để tôi chiến thắng một lần đi? Chỉ một lần thôi, tôi không lòng tham đâu.

Em gọi như thế này là có hàm nghĩa, bởi vì người nhà anh đều gọi anh là  Lạc Lạc, mẹ anh gọi nhiều nhất, anh nói bộ dáng em lải nhải y chang Control + V mẹ anh, đều càm ràm anh như chim gõ kiến. Nhưng xét về hành động thì người chăm sóc mọi người như mẹ chính là anh, còn em chỉ là con chim gõ kiến lải nhải như mẹ anh thôi, vậy Thần Lạc chắc là con robot mama bận tới bận lui quá. Đương nhiên là một con robot có tim, còn rất đẹp trai.

Được rồi, hình như càng giải thích càng khó hiểu. Chỉ là dù sao từ nay trở đi, chúng ta đã chân chính trở thành "người nhà" rồi.

Thần Lạc, thế nhưng Thần Lạc à, vừa rồi anh phạm quy quá, quá phạm quy.

Đêm hôm trước còn nói viết một bài diễn văn cảm động đến vũ trụ bùng nổ, chuẩn bị khiến toàn bộ mọi người lệ rơi đầy mặt, hôm nay lại không hề nghĩ ngợi bảo là muốn làm theo ý mình, cho nên, nhìn em cố gắng học thuộc diễn văn trông giống một thằng ngốc không chứ? "Phong cách Thần Lạc" đúng là bất tình lình, đến hôn lễ cũng xâm nhập vào nữa. Thật ra đoạn này của em cũng không có trong bản thảo đâu Thần Lạc à. Chúng ta coi như đều trật đường ray. Nhưng xe lửa trật đường ray thì sẽ có nhiều bị thương, anh cũng sẽ bị tổn thương, sẽ cảm thấy đau, mà hôm nay là một ngày hạnh phúc, chúng ta hãy hạnh phúc cười thật to nhé.

Hồi còn nhỏ mẹ nói với em là, Chí Thịnh à, người sống trên đời không thể tránh khỏi những đau đớn dù là thể xác hay tinh thần, cứ việc sẽ có nhiều người ở bên cạnh con, cùng nhau sẽ có thể đứng lên. Song, con người là thế đấy, vô luận về sinh lý hay tâm lý đều khó có thể đồng cảm hoàn toàn, cho nên con phải học cách cắn răng chịu đựng một mình, ai rồi cũng phải trải qua hoặc nhiều hoặc ít, bản thân vượt qua mới là thật sự "lớn lên".

Em đã từng rất sợ "lớn lên", Thần Lạc à.

Muốn mãi làm một người ở trong truyện tranh và sống trong thế giới tâm linh của riêng mình, không cần phải lớn lên, giống như Peter Pan vậy. Em tin rằng mình có thể bay, nhưng thực tế là khi em dang rộng cánh tay ra, thì chỉ có gió và mấy thứ khác thổi em bay đi, rồi khi ngã xuống sẽ có Neverland xuất hiện trước mắt em, mọi người đều là tinh linh nhỏ kết bạn cùng đi, chỉ có em cô đơn một mình nằm trên Neverland. Thế là, một ngày nọ khi em ngã xuống thì em đã nghiệm ra rằng, dù có cầu nguyện và nỗ lực đến đâu thì em cũng không thể trở thành Peter Pan, có lẽ em là Wendy, người được cứu rỗi trong giấc mơ, sẽ có một Peter Pan xuất hiện trong thế giới của em, sau đó cùng nhau đến Neverland thực sự mà em không hề muốn quay lại, đó chính là tuổi thơ của em.

Lễ tình nhân sau 30 tuổi, chúng ta đều biến thành hình dạng ôm bụng cười toNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ