Chương 10

381 21 0
                                    




Sam vừa chủ động bước lên một bước, người con gái kia trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt cô, dao găm bên thắt lưng của cô cũng bị tước đoạt mà bản thân cô không hay biết. Sam chỉ kịp dừng lại bước chân, mũi dao nhọn hoắt ở ngay cổ họng cô, chỉ cần cô động đậy, lập tức mất mạng.

"Ai cho ngươi vào đây? Có tin ta giết chết ngươi hay không?"

Cô gái ấy hung hăng, đôi mắt đỏ trừng lên, tàn ác, máu lạnh.

Cổ họng khẽ di chuyển lên xuống, Sam quan sát sắc mặt của cô gái. Mặc dù có hơi dữ tợn, nhưng người trước mặt cô lại xinh đẹp quá mức cho phép. Ở trong thị trấn, cũng chưa từng có nữ nhân nào đẹp qua nàng. Tuy nhiên đôi môi lại thiếu đi huyết sắc, giống như đang bị thương.

Nhất thời Sam nhếch môi, không sợ chết đáp:

"Cô sẽ không giết ta đâu."

Nữ nhân nhíu mày trước sự dửng dưng của Sam.

"Sao ngươi có thể chắc chắn?"

"Nếu cô muốn giết ta, cũng sẽ không cứu ta để bản thân bị thương."

Sự im lặng sau câu khẳng định của Sam khiến cho không khí bao quanh hai người mà trở nên ngột ngạt. Hai đôi mắt đối nghịch nhìn chằm chằm vào nhau, mỗi người đều mang cho mình sự kiên cường của riêng bản thân họ.

Cuối cùng nữ nhân kia dời mắt đi, đem con dao ngay cổ Sam hạ xuống, trả lại vào thắt lưng của cô.

"Ta cứu ngươi không phải vì có ý tốt. Ta có mục đích riêng của ta, ngươi đừng tưởng bở. Ta chỉ muốn ngươi làm miếng mồi nhử cho ta."

Khi nữ nhân kia một lần nữa quay lại nhìn Sam, màu mắt của nàng đã biến thành màu đen, nụ cười xảo huyệt đầy toan tính. Cả cơ thể của cô cứng đờ, vừa lo sợ, nhưng lại giống như bị hấp dẫn bởi mê lực của con người phía trước toát ra.

...

Mỗi ngày ở đây, Becky đều dùng sáp nến nhỏ một giọt lên bàn đánh dấu. Nàng ngồi trong phòng đếm đi đếm lại, có tổng cộng mười bốn giọt, tương đương với việc nàng đã ở đây được mười bốn ngày.

Nàng đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, âm u đáng sợ, không có ánh sáng, chỉ có mây đen giăng đầy trời. Ngày nàng rời khỏi thế giới thực tại, bầu trời cũng rất âm u, mưa cũng rất lớn. Sau nửa tháng nàng biến mất, liệu ở đó đã có nắng lại hay chưa? Freen đã tỉnh lại rồi đúng không?

Cô có nhớ nàng, có sốt sắng tìm nàng hay không?

Chỉ cần nghĩ đến Freen, Becky lại không nhịn được tủi thân và sợ hãi, nước mắt chảy ra, tiếng gọi thút thít.

"P'Freen, em sợ lắm... chị đến tìm em đi..."

Có phải ông trời nghe thấu lời thỉnh cầu của nàng? Khi Becky vừa dứt lời, dưới ánh nhìn mờ ảo bị nước mắt che kín, giữa bầu trời âm u bên ngoài, nàng nhìn thấy có một chút ánh sáng chớp nháy không ngừng, giống như để cho nàng phát hiện ra. Becky lau vội nước mắt, nhìn nó thêm một lúc, sau đó lập tức chạy ra bên ngoài, muốn chạy đến chỗ ánh sáng đó.

[FREENBECK] _ [Thay tôi yêu cô ấy.]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ