"Bệnh tim của cô ấy đã chuyển sang giai đoạn 4 rồi, trước kia lơ là không màng tới, bây giờ chỉ còn cách chờ phẫu thuật. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa có cơ hội phẫu thuật phù hợp, bệnh nhân rơi vào tình trạng hôn mê, chỉ có dựa vào máy móc mà duy trì sự sống. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm cách giúp cô ấy nhanh chóng làm phẫu thuật."
Lời nói của bác sĩ không ngừng quấy nhiễu tâm trí của nàng. Becky nhìn người nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam, vài tiếng trước vẫn còn cùng nàng cười cười nói nói, cùng nhau dạo biển, vậy mà lúc này lại bất động nằm đây, trên người gắn đầy dây nhợ, ngoài những tiếng nấc thê lương của nàng, thì chỉ có tiếng máy điện tâm đồ đều đặn vang lên.
Nhìn gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc của cô đằng sau mặt nạ oxy, khiến nàng nhớ đến vẻ mặt sinh động luôn tươi cười với nàng biết bao. Cô sẽ luôn dành cho nàng ánh mắt ấm áp nhất, gọi nàng với nhiều biệt danh mà cô đặt cho nàng.
Có khi mà N'Beck, hoặc là Becbec, có đôi khi còn là công chúa nhỏ.
Becky hai tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô mà siết chặt, cúi thấp đầu, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
"P'Freen, chị mau tỉnh dậy. Tỉnh dậy chơi cùng em, chúng ta còn chưa kết thúc kì nghỉ lễ, chị lại lười biếng nằm đây. Chị mau dậy, mau dậy đưa em đi chơi đi..."
Bầu trời bên ngoài vốn dĩ rất đẹp, nhưng khi nàng đưa cô đến bệnh viện, nó đã chuyển qua màu xám lạnh lẽo. Becky ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, trời đã nổi giông, những cành cây tán lá đung đưa mạnh mẽ giữa không gian, có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào. Gió lớn đập vào cửa kính, xen lẫn trong đó là vài âm thanh đùng đùng đáng sợ từ những tia chớp.
Nhìn cảnh tượng này, Becky không thể nào không liên tưởng đến hình ảnh của 3 năm trước. Cũng là vào một đêm giông bão, nàng đã mất đi người thân.
Nỗi sợ hãi hình thành trong lòng, nàng không muốn quá khứ lập lại. Nàng không muốn thời điểm giống nhau, nàng lại mất đi người mà nàng yêu thương nhất.
"P'Freen, chị dậy đi! Em sợ lắm, chị dậy đi!! P'Freen!!!"
...
"P'Freen!!!"
Freen choàng tỉnh giữa giấc ngủ, bên ngoài đang mưa nhưng không quá lớn, lâu lâu còn có tia chớp xẹt qua, dự báo thời tiết nói hôm nay có bão, có lẽ sau một đêm nó đã trôi qua rồi.
Tuy nhiên sự chú ý của cô lại tập trung vào từng tiếng đập cửa dồn dập, giọng nói không thể quen thuộc hơn vang đằng sau cánh cửa, Freen không suy nghĩ nhiều lập tức rời khỏi giường, chạy thật nhanh ra ngoài mở cửa cho nàng.
"Bec?! Đã khuya rồi, em còn đứng ở đây làm gì, cả người ướt hết rồi!!"
Cô hoảng hốt kéo nàng vào trong nhà, nhìn nàng từ mái tóc đến gót chân đều đẫm nước, ngay lập tức chạy đi tìm cho nàng chiếc khăn lau người.
"P'Freen, chị đưa em đến bệnh viện, ngay bây giờ. Làm ơn... đưa em đi... ba mẹ em..."
Câu nói của nàng không thể trọn vẹn vì tiếng nấc nghẹn ngào, cánh tay cô đau nhói vì cái siết mạnh của Becky. Nhìn vẻ hoảng loạn cùng bi thương trên gương mặt của nàng, Freen cùng dần hiện lên một nỗi hoảng hốt vô hình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FREENBECK] _ [Thay tôi yêu cô ấy.]
Hayran KurguTa đã vụt mất nàng một lần. Lần này, hãy thay ta yêu nàng. Yêu nàng bằng cả sinh mệnh của cô, và cả trái tim của ta.