Lúc Phó Nhiên về đến nhà, Vân Thư đã ngủ thiếp đi.
Anh nhìn ra được cô rất mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng chưa thay, di động vẫn đang cầm trong tay, chắc là gọi điện thoại xong liền ngủ thiếp.
Phó Nhiên yêu thương mà sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, động tác nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho cô, sau đó ngồi bên giường chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Vân Thư.
Trong mắt anh tràn đầy tình yêu, anh cảm thấy mình có thể ngồi nhìn cô như thế này đến suốt đời mà không thấy chán.
......
Đương nhiên, điều này là không thể, bởi vì Phó Nhiên đói bụng.
Phó Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ gần mười giờ tối, cũng khó trách anh đói đến không chịu nổi, bởi vì buổi trưa anh không ăn cơm.
Thật ra Từ Hạo nói không sai, gần đây Phó Nhiên quả thật rất bận rộn, bận đến quên ăn cơm là chuyện thường xuyên xảy ra, giống như hôm nay. Nhưng Phó Nhiên cũng không nói dối, anh gần như sắp xử lý xong, bởi vì anh phải xử lý những việc của mấy ngày hôm sau vì anh muốn dành hai ngày đến phim trường thăm cô... Chỉ là không ngờ Vân Thư trở về sớm.
Phó Nhiên có chút luyến tiếc lại sờ lên khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay anh, sau đó đi đến phòng khách.
Anh đã định gọi một bàn đồ ăn, nhưng sau khi đi ra và nhìn thấy căn bếp nhỏ, anh đã thay đổi ý định.
- Nấu mì đi, anh muốn làm mì.
Bởi vì khi đi du học anh phải tự bươn chải để kiếm tiền nên Phó Nhiên biết làm một chút thức ăn đơn giản, nấu mì cũng không cần phải nói, cho dù anh không phải là người có tay nghề cao, nhưng cũng không chưa đến nỗi khiến đồ ăn cháy đen. Những đồ anh nấu chỉ là loại có hương vị bình thường.
Nhưng bởi vì quá lâu không tự mình động tay, anh khó tránh khỏi bị luống cuống tay chân loạn xạ, nhìn có chút ngốc nghếch.
Chờ Phó Nhiên không dễ dàng nấu ra một bát mì, Vân Thư bên này bị đói nên đã tỉnh, cô vừa ra khỏi phòng liền thấy Phó Nhiên đang bưng một bát mì, mặt đối mặt với cô.
Phó Nhiên có chút chút xấu hổ, bởi vì hình tượng trước mặt cô có chút sụp đổ.
Vân Thư lại không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì nóng hổi của Phó Nhiên, cô chớp mắt mấy cái, làm nũng: "Em đói ~"
Phó Nhiên đối với trù nghệ của mình biết rõ, làm sao dám cho Vân Thư ăn bát mì này, liền nói: "Cái này, cái này không thể ăn, anh gọi thức ăn cho em nhé?"
Vân Thư lắc lắc đầu, đột nhiên nhận thức được, nhất định phải ăn bát mì trên tay anh.
Năn nỉ làm nũng không quá ba giây, Phó Nhiên liền đầu hàng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Em nếm thử một xíu xem, nếu không thể ăn được thì đừng cố ăn, biết chưa?"
Vân Thư ôm bát mì đến trước mặt mình, không để ý đến những lời anh nói, khẩn trương gắp một đũa mì lên ăn.
Vân Thư chớp mắt, không nói gì.
Phó Nhiên càng thêm xấu hổ, nói: "Đã nói không thể ăn rồi mà."
Vân Thư đột nhiên nở nụ cười, cô hoàn toàn không ngờ Phó Nhiên còn có một mặt như vậy, cảm giác anh càng đáng yêu! Vân Thư nói: "Cái này cũng không có gì, mỗi người đều có chuyện không biết làm mà không phải sao?"
Phó Nhiên "A" một tiếng, nói: "Anh vẫn nên gọi đồ ăn cho em."
Vân Thư lắc đầu, bưng bát mì vào phòng bếp, thêm chút gia vị vào trong bát, lúc bưng ra ngửi thấy mùi không giống lúc trước, bát của cô thơm hơn nhiều.
Cô cũng lấy thêm một đôi đũa.
"Cho anh, chúng ta cùng nhau ăn."
Phó Nhiên sửng sốt, chợt nở nụ cười: "Được."
Một bát mì đầy chỉ trong chốc lát đã thấy đáy, hai người liếc nhau một cái, thấy rõ đối phương cũng chưa no.
"Hay nấu thêm hai bát mì?"
"Nấu như bát lúc nãy là được rồi."
Vân Thư đột nhiên mỉm cười trêu anh: "Vậy anh có muốn thêm rau thơm không?"
Phó Nhiên: "..."
- Ôi, hình tượng người đàn ông hoàn hảo đã bị anh sụp đổ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ
Romance🍁Tên Hán Việt: 【 xuyên thư 】 nhất bất tiểu tâm tẩu liễu nữ phối đích lộ 🍁Nguồn: Koanchay 🍁Tác giả: Bình Tử 🍁Thể loại: Đô thị tình duyên, H văn, Xuyên sách, Nữ phụ, Giới giải trí, Ngọt sủng, song khiết, HE 🍁Tổng chương: 64 chương 🍁Tình tran...