Kiều Nhan là một người thông minh, nhìn ra Phó Nhiên không đem kia sự kiện để ở trong lòng cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với nhau, cô có điểm thất vọng nên cô đành tìm lý do rồi rời đi.
Phó Nhiên không hề đem chuyện này để ở trong lòng, vui vẻ trở về tìm Vân Thư, tiếp tục dính lấy cô - người yêu nhỏ của mình.
Nhưng lại có người đem chuyện này đặt ở trong lòng, trong tim, khắc sâu tận trong tủy xương của mình...
...
Kiều Nhan đem đạo cụ đưa đến chỗ đạo cụ tổ, vừa ra tới liền đụng phải biên kịch Phương Linh.
Kiều Nhan sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười chào.
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Phương Linh từ từ lấy ra một hộp thuốc lá nữ, châm một điếu rồi bắt đầu hút.
Kiều Nhan đột nhiên thấy Phương Linh thật xinh đẹp, không phải là dáng vẻ bên ngoài, mà là tư thế của cô ấy, mỗi bước đi đều tao nhã và xinh đẹp. Ngay cả khi nhả khói ra cũng vậy, khi cô thở ra khói với đôi môi đỏ mọng mang lại một loại cảm giác khác biệt.
Một số người là như vậy, họ có thể dễ dàng có được thứ mà hầu hết mọi người không thể có được trong cả cuộc đời.
Kiều Nhan đã đợi một lúc, khi Phương Linh hút vài điếu thuốc thì Kiều Nhan lại đang đánh giá cao vẻ đẹp của cô, bầu không khí lúc này thật có chút kỳ quái.
Kiều Nhan không muốn tiếp tục vòng vo nên hỏi thẳng: "Phương biên kịch, tôi không biết cô muốn nói gì với tôi?"
Phương Linh chậm rì rì thở ra một hơi khói, sau đó cô nói: "Bởi vì có chuyện RẤT XẤU HỔ, tôi muốn hỏi cô. "
Kiều Nhan: "Chuyện gì vậy?."
Phương Linh liếc mắt nhìn Kiều Nhan, nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người thông minh, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ như thế."
Nụ cười giả tạo trên mặt Kiều Nhan không thay đổi, nhưng đôi tay đang buông thõng đã nắm lại, siết đến gắt gao: "Phương biên kịch vì sao lại nói tôi như vậy? Chẳng lẽ là do tôi đã đắc tội gì với cô sao?"
Phương Linh cười lạnh một tiếng, nói: "Cô cũng không phải đắc tội tôi, chỉ là tôi có một tính xấu, chính là không quen nhìn người nào đó 'mơ ước tới bạn trai của người khác', càng không quen nhìn tra nam tiểu tam lượn lờ xung quanh."
Phương Linh nói lời ám chỉ như vậy, Kiều Nhan nghe câu đầu cũng biết cô ta đang ám chỉ mình, cô có chút căng thẳng nhấp môi, nói: "Phương biên kịch, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi cùng Phó tổng cũng chỉ mới gặp mặt một lần, anh ấy còn giúp tôi một chuyện lớn, tôi chỉ là --"
Một ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào môi Kiều Nhan, chặn những lời tiếp theo của cô.
Phương Linh nhìn Kiều Nhan: "Cô đừng bịa ra những lý do để thoái thác nữa, tôi nghe qua thật sự quá nhiều rồi... Kiều Nhan, chẳng lẽ cô dám bảo đảm cô đối Phó Nhiên một chút ảo tưởng mong đợi cũng không có sao?"
"Tôi.."
Phương Linh không đem biểu hiện của cô ta đặt ở trong mắt, chỉ nói: "Có ảo tưởng cũng không được, dù sao chuyện này không thành được."
Giọng nói vừa rơi xuống, Phương Linh quay người rồi rời đi. Đôi mắt Kiều Nhan ảm đạm trong đó là một mảng đen không có lấy một tia ánh sáng, nội tâm cô giãy giụa một lúc, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được ý nghĩ mạnh mẽ trong lòng, cô gầm gừ: "Tôi không hiểu, tôi so Vân Thư rốt cuộc kém nhau ở điểm nào?"
Phó Nhiên cũng vậy, Phương Linh cũng thế, một cái hai cái, vì cái gì hết thảy đều hướng về Vân Thư?
Không chỉ họ mà ngay cả nhiều người trong đoàn khi nhắc đến Vân Thư đều khen ngợi cô. Kiều Nhan thực sự không hiểu nổi, chỉ nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy một chút, tại sao mọi người lại thích Vân Thư đến vậy? Có thực sự chỉ vì cô ấy đẹp không?
Câu trả lời của Phương Linh là: "Bởi vì cô ấy lớn lên trông đẹp."
Vẻ đẹp của Vân Thư tuy không có tính công kích gì, nam nữ đều sẽ rất dễ say đắm. Nhưng đó không phải là điều duy nhất, mấu chốt chính là Vân Thư cô ấy-- cô ấy là một cô gái ngốc nghếch, nhân hậu, tốt bụng và biết cách đối nhân xử thế."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ
Romans🍁Tên Hán Việt: 【 xuyên thư 】 nhất bất tiểu tâm tẩu liễu nữ phối đích lộ 🍁Nguồn: Koanchay 🍁Tác giả: Bình Tử 🍁Thể loại: Đô thị tình duyên, H văn, Xuyên sách, Nữ phụ, Giới giải trí, Ngọt sủng, song khiết, HE 🍁Tổng chương: 64 chương 🍁Tình tran...