Mộ Tự quay lưng trở về phòng cậu đem đồ của mình gom hết vào vali thật ra số đồ cậu đem đến đây vẫn chưa kịp cho vào tủ yên lặng mà nằm một góc phòng, nơi này chưa từng có hơi thở của cậu, càng chưa từng thuộc về cậu.
Thở ra một hơi dài,Mộ Tự cười nhạt đi đến bước này cậu không quá ngạc nhiên cũng không trông chờ nhưng lại có chút mất mát vô hình.
Mặc dù nói bản thân mình không yêu anh nữa nhưng tình cảm này đã tồn tại mười mấy năm không phải nói muốn bỏ là bỏ...
Bản thân cố gắng, tin tưởng yêu thương cuối cùng cũng có cơ hội nắm tay người ấy vào lễ đường lại chẳng thể dành trọn một đời cùng nhau, làm sao mà không tiếc...
Cậu tiến đến bàn cầm lấy cuốn nhật ký bắt đầu những nét chữ ngay ngắn.
"Nhật ký ngày 2,
Tôi rất thích hoa hướng dương, thích cách nó mạnh mẽ mà hướng về mặt trời, tôi từng mong mình thật mạnh mẽ như hướng dương thay hướng về mặt trời tôi lại hướng về anh."
"Nhưng tôi quên mất hướng dương đối với mặt trời cùng lắm chỉ là đốm sáng nhỏ có hay không quan trọng,chỉ có đóa hướng dương tâm niệm mà muốn bên cạnh mặt trời, hi sinh tất cả đổi lại một thân thể tàn tro. Có lẽ đây cũng chính là tương lai sau này của tôi chăng, thì ra yêu một người lại có cảm giác tuyệt vọng đến nhường này...không được chấp nhận lại nỡ buông xuống"
"Trong tình yêu không phải cứ cố gắng là được, nếu đã không yêu cố gắng cách mấy cũng vô dụng, chỉ tiếc tôi nhận ra quá trễ."
"Lần này tôi không yêu anh nữa, mong anh cả đời hạnh phúc, cả đời an...Tôi vô phần không cưỡng cầu chuyện không thể."
Mộ Tự lặng lẽ ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cảm giác buông bỏ được tình cảm cũng không dễ chịu như cậu nghĩ, một thứ gì đó vốn ghim sâu trong lòng tuy không thấy nhưng vẫn đau âm ĩ.
Đem thân thể cuộn thành một đoàn trên giường, cậu biết có lẽ ngày mai sẽ còn tệ hại hơn như này, nhưng giờ cậu thật sự mệt mỏi, muốn chợp mắt một chút. Có lẽ ngày mai chỉ có cậu có thể che chở cho chính mình, ai cũng có nơi nương tựa cậu lại chẳng biết mình lại có thể dựa dẫm vào ai đây...
Mộ Tự bên này yên tĩnh nhưng bên dưới sảnh thì không được như vậy.
Niên Nhuận ôm đồ ngồi khóc rất thảm thương, cậu ta chưa từng phải tủi nhục như này, những người ở đây coi cậu ta như không khí thì thôi đi,tại sao cả tên què chỉ biết im lặng nghe theo cậu ta giờ cũng coi cậu ta chẳng ra gì...
"Anh Phong, anh không thấy cậu ta quá đáng ư, cậu ta ném đồ em..hức...sao anh không bảo vệ em...hức.."
Đình Phong nhíu mày, cảm xúc của anh lúc này chẳng ổn chút nào.Trong đầu luôn tràn ngập toàn hình ảnh của cậu...Tại sao cậu không quan tâm anh?Cảm giác bí bách, mất mát này là gì cơ chứ?
Cảm giác không hiểu rõ bản thân khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi, lại nghe Niên Nhuận khóc càng khiến anh phiền muộn hơn...anh lạnh giọng quét mắt về phía cậu ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kẻ Tàn Tật Cũng Muốn Được Yêu
Short StoryThể loại: Ngược, SE, Tổng tài tra nam X tàn tật thụ Văn Án: Cuộc đời Mộ Tự là chính là một vở kịch, người mình yêu lại không yêu mình, người bạn thân lại phản bội mình cùng chồng mình ôm ấp ngay ngày kết hôn. Cả đời chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, kẻ...