Paris hôm nay không có nắng, bầu trời xám xịt bao phủ cả thành phố, những ngọn gió rét cứ vậy mà rít lên từng cơn, phả vào lòng người những cái buốt tê tái nhất. Quang cảnh ãm đãm đến não lòng, như thể đưa tiễn một linh hồn về với thế giới bên kia. Đúng như vậy, hôm nay là đám tang của mẹ hắn, mẹ của Gemini.
Khác với số đông người đến thăm viếng, gã đàn ông ấy không khóc, không xót xa, không đau lòng, Gemini chỉ đứng đó, nhìn kẻ qua người lại trước quan tài mẹ mình. Gương mặt bị che hết phân nửa bởi chiếc áo cổ lọ dày cộm, chỉ chừa lại đôi mắt lãnh đạm của hắn. Ánh mắt không một gợn sóng, sắc lạnh đến rợn người và hơn hết là nó vô cảm đến nỗi, chẳng một ai đoán nỗi hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Cứ đứng yên như thế Gemini cảm thấy buồn miệng, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, luồn tay vào túi áo măng tô của mình, rút bao thuốc lá ra, Gemini chọn đại một điếu, châm lửa, kéo áo xuống, hắn bắt đầu rít từng hơi. Khói trắng bắt đầu phả ra từng đợt từ đôi môi mỏng, khô khốc của hắn, nó trải dọc sóng mũi thẳng tắp, gương mặt góc cạnh của gã đàn ông ấy. Mùi hương đặc trưng ấy luồn qua từng khẽ tóc, lưu hương lại trên mái đầu của Gemini. Phủ lên gã đàn ông một mét tám ấy nét quyến rũ đầy u ám, như thể hắn sinh ra để dành cho màu xám, cho những u tối và mù mịt.
Gemini cứ vừa hút vừa nghĩ, hai mắt hắn đờ đẫm nhìn vào khoảng không trước mặt, màn sương dày đặt hòa cùng khói trắng, phủ thân hắn những sâu lắng khó tả.
Mẹ của Gemini, bà ta là một vũ nữ nổi tiếng bật nhất ở phố đèn đỏ, đã có vô số gã đàn ông gục ngã trước ánh mắt quyến rũ của bà ta. Có người từng nói rằng, chưa từng có một ông lớn nào, mà bà ta chưa từng chơi qua. Nhưng đáng tiếc, mỹ nữ ấy lại vô tình dính thai và Gemini chính là kết tinh của một cuộc dạo chơi của bà ta.
Hắn lớn lên trong căn phòng u tối của một tòa chung cư cũ kĩ, cũng là nơi mà người hắn gọi là mẹ kia, dẫn khách về nhà mỗi đêm. Từ nhỏ thay vì nghe những lời nói yêu thương hay tiếng cười hạnh phúc, thì trong kí ức ngày đó của Gemini chỉ toàn tiếng rên đáng sợ của mẹ mình, nghe tiếng chửi rủa của vô số tên đàn ông trong lúc đang thoải mãn dục vọng. Có những ngày mẹ hắn quên cả việc cho hắn ăn, có nhiều đêm Gemini còn chẳng thể vào giấc nỗi vì cơn đói cứ cồn cào. Nhưng chưa một phút giây nào là Gemini hận mẹ mình, chưa bao giờ đứa trẻ ấy nghĩ tới việc sẽ ghét mẹ nó. Cho đến một ngày.
Một ngày như mọi ngày, Gemini từ trường trở về, mở cửa bước vào nhà, hắn bị một tên đàn ông bịt thuốc mê, nhanh đến mức Gemini không kịp trở tay, nhanh đến mức hắn còn chẳng kịp cựa quậy đã ngất đi, nhanh thư thể đã có người giăng bẫy đợi sẵn, chỉ chờ hắn sập bẫy mà thôi.
Và người dựng lên chiếc bẫy ấy, không ai khác ngoài mẹ của Gemini.
Khi tỉnh dậy, Gemini đã thấy mình đang bị chói chặt tứ chi trên giường, còn có một tên đàn ông đang nhún trên người. Gemini đã gào lên, gào lên trong hoảng sợ, tiếng hét tuyệt vọng của hắn vang cả căn chung cư nhỏ, cổ họng hắn như muốn xé ra làm đôi.
"Mẹ ơi cứu con, mẹ ơi, CỨU CON."
"Mẹ ơi, ông ta đáng sợ quá."
" Ông làm gì vậy, BUÔNG TÔI RA."
BẠN ĐANG ĐỌC
Mắt Em.
FanfictionNgười con trai xinh đẹp ấy rời đi, để lại cho Gemini hai cái tên, một là tên em, một là tên nơi có thể tìm thấy em. Và có lẽ, mắt em đẹp nhất, là khi mắt em được nhìn thấy anh, Gemini.