Hơn vài tuần từ buổi tối Jeff đưa Barcode trở về và sự cố ngoài ý muốn kia xảy ra.
Jeff đã dành gần một tiếng đồng hồ để thuyết phục Barcode đến bệnh viện kiểm tra vì không còn quá tin tưởng vào những lời khẳng định từ cậu bé nữa. Làm sao mà một người hoàn toàn khoẻ mạnh lại nhen nhóm ý định điên rồ bất thình lình, chỉ đ ể quên sạch lý do mình hành động như vậy ngay sau đó chứ?
Chỉ đến khi nhận thấy một vài người qua đường bắt đầu đưa án h mắt tò mò về phía hai người họ, cả hai mới bất đắc dĩ lên xe.
Điều Barcode không ngờ đến là, Jeff chìm vào im lặng tuyệt đối kể từ khi lên xe. Anh không đôi co và nài nỉ thêm một câu nào nữa. Bất kể có đôi lần Barcode đã lên tiếng nói muốn được đi thẳng về nhà, con đường vẫn dẫn đến bệnh viện gần nhất.
Vết thương trên cả hai lòng bàn tay đều không còn quá đau như lúc vừa cào sát với mặt đá dăm nữa, nhưng sót hơn lúc đó nhiều. Barcode chỉ biết đặt ngửa bàn tay rướm máu đặt lên đùi. Một vài giây nghĩ lại lúc đó, Barcode lại thấy lạnh gáy, vì chỉ chậm hơn chút, người đi bệnh viện lúc này có thể là Jeff, với những vết thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ của bệnh viện. Jeff đưa mắt nhìn Barcode đang cúi đầu nhìn bàn tay không thể co lại của mình, gom toàn bộ sự kiên nhẫn còn lại mà nhẹ giọng nói.
"Vào trong để bác sĩ xem qua nhé."
Barcode chưa trả lời ngay. Nhưng cái nheo mày rất nhẹ và môi mím không hề tự nguyện cho thấy cậu vẫn chưa thay đổi ý định ngang bướng vừa rồi.
Barcode chỉ đơn giản nghĩ rằng, không đi bệnh viện nghĩa là chuyện này là chuyện nhỏ, vết thương vài hôm cứ lặng lẽ chăm sóc thì khắc tự lành. Nếu đến bệnh viện, chuyện nhỏ sẽ hoá lớn, chưa kể sẽ có người bắt gặp, chưa kể....
"Barcode!"
Jeff sẵng giọng cắt đứt dòng suy nghĩ của Barcode. Nhưng vừa thoáng thấy Barcode giật mình, anh biết mình đang hơi quá. Đành phải ra hạ sách cuối cùng.
"Em đi với anh mà để bị thương thế này, về bố mẹ sẽ nói sao đây?
Nhắc đến bố mẹ, Barcode sẽ biết đâu là giới hạn của sự cứng đầu. Jeff chưa bao giờ nghĩ sẽ phải dùng đến cách này, nhưng ở cạnh Barcode đủ lâu, anh biết đây là đòn cao nhất với Barcode. Bố mẹ, gia đình, luôn là giới hạn sau cùng của cậu. Chỉ cần khơi lên ý nghĩ rằng có thể họ sẽ lo lắng đến thế nào, Barcode sẽ bị lung lay.
Jeff cũng đúng. Nhưng không hoàn toàn.
Bố mẹ quả thực là điều khiến Barcode phải nghiêm túc suy nghĩ trong mọi chuyện. Thế nhưng ngay tại lúc đó, điều đầu tiên cậu nghĩ đến lại là, hoá ra anh sợ mang tiếng với bố mẹ cậu...
May mắn là không có vết rách nào phải khâu, nhưng cả hai bàn tay đều bị băng bó trông rất đáng ngại. Bầu không khí giữa hai người lúc đó đã không còn chút thích hợp nào để Jeff có thể nói chuyện với Barcode như mục đích ban đầu của anh nữa. Hai người im lặng suốt quãng đường từ bệnh viện trở về nhà Barcode.
![](https://img.wattpad.com/cover/318658809-288-k841955.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
JeffBarcode/KimChay | Lost Stars
Fiksi PenggemarI love you 3001 in every universe. Barcode Tinnasit to Jeff Satur, 3/6/2022.