Chương 25: Ván Bài Lật Ngửa

34 9 0
                                    

Ngay từ lời lẽ đầu tiên, Kim Trân Ni nhà ta đã định tâm chơi một "ván bài lật ngửa":


"Chào ông, Hoàng Công."


Nhưng có kẻ thì lại thích món bài "truyền thống" hơn. Vì thế cứ ra vẻ đại gia, chẳng chịu vào vấn đề cho nhờ...


Sau một lúc tưởng chừng vô tận, kẻ này bấy giờ đây mới chịu quay người lại, tư thế nhàn nhã, phong độ thư thái không kém gì một ông hoàng.



Gõ gõ cây viết mạ vàng vào khớp ngón trỏ, gã đàn ông hơi chồm người về phía trước, chân mày nhướn lên ra chiều thất vọng khi trông thấy sự thiếu ngạc nhiên trên gương mặt non nớt, thái độ hệt như vừa bị tước mất một trò vui vốn đã được hứa hẹn trước.


"Kim Trân Ni. Xem ra tôi cũng không cần tự giới thiệu mình với cô rồi."
"Không cần," cô gật đầu đồng tình, có hơi bất nhẫn.


"Cô xem ra không ngạc nhiên chút nào khi người đối diện không phải là ngài chủ tịch Kim Gia," Hoàng Công điềm đạm nói, đoạn ngước lên nhìn cô một cách đầy hứng thú. 


"Không lẽ đã biết trước người ngồi đây sẽ là tôi?"

Nhìn vẻ mặt giả vờ hứng thú của con người này, độ bất nhẫn trong cô lại càng dâng cao. Chúa à, cô ước gì mình có thể phang mạnh túi xách vào mặt gã một phát, sau đó bay ngay đến nhà Tại Hưởng.

Cơ mà... đó chỉ là ước thôi. Haizz...


"Kim Gia Hùng thì cần gặp tôi làm gì? Có gặp thì sẽ mời ngay Vương Đăng Khoa. Nói chuyện với một con bé mười-tám phỏng có chút logic gì với mấy bậc đại gia?"


"À," đôi mắt Hoàng Công lóe lên tia nguy hiểm, tuy không lộ liễu, miệng nở một nụ cười nhỏ phảng phất sự kinh ngạc.


 "Một cô bé thông minh."

"Cảm ơn." Cô đáp gọn lỏn, thân người tựa ra ghế, mắt nhìn thẳng vào đối phương không hề né tránh rồi lạnh lùng thêm vào.


 "Nhưng tôi sẽ cảm kích ông hơn nếu chịu vào thẳng vấn đề chính. Ông thấy đó, tôi không thích mấy trò xã giao nhạt nhẽo này."

"Cô có vẻ không thích tôi lắm nhỉ?" Hoàng Công ngã người ra, khoanh tay lại và nhíu mày, ra chiều sửng sốt lắm mặc dù trên miệng vẫn nở một nụ cười hòa hảo.


"Ừ." "Trả lời nhanh như thế, cô không cảm thấy quá thất lễ sao?"


"Người thất lễ là ông," cô thở dài chán chường.


 "Tôi nghĩ bản thân đã không thể rõ ràng hơn nữa cảm giác của mình về những lời xã giao dư thừa này. Vào vấn đề đi."

"Thẳng thắn lắm," Hoàng Công lại mỉm cười. 


"Tôi thích những con người như vậy."

[Chuyển Ver][Longfic]( VJennie ) Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ