Ngoại Truyện

1.3K 168 2
                                    

Bối cảnh, sau trận đấu với U20,Isagi đang có một buổi tối với gia đình.

Tôi sẽ gọi đây là buổi tối bất ổn. Hihi.

Isagi:(_•∆•_)!!!
_______________________________________________________________________________________

Isagi đang thông thả ngồi trong phòng, ôm gối xem trận đấu của anh Noa. Cậu đang tận hưởng khoảng thời gian này,lại nhìn đồng hồ sắp đến giờ cơm tối. Cậu tắt TV,đi xuống lầu.

Mẹ Iyo đang xào xào gì đó mà hấc chảo đầy điệu nghệ,Isagi cảm thán,mỗi lần xem mẹ nấu ăn cậu như được xem biểu diễn vậy.

Isagi đã hi vọng mình được di truyền điều đó từ mẹ và kết quả là trong một lần xuống bếp, cái đáy nồi cháy luôn. Kể từ đó Isagi chỉ đành ngậm ngùi nhìn chứ không được động.

Isagi thỉnh thoảng oán thầm.

Sao ba không biết xuống bếp chứ!?

Nhưng trong một lần khi mẹ vắng nhà,ba cậu vẫn miễn cưỡng nấu được một món ăn nào đó ăn được. Lúc đó cậu nghĩ, thế thì tài nấu ăn cậu không giống ai hết?

Isagi nghĩ, có khi nào cậu là con nuôi không?

Ầy cũng có thể nha,mẹ cậu hay nói là nhặt cậu ngoài đường mà. Ba thì nói lượm dưới gốc cây.

Isagi im lặng ngồi vào bàn, yên lặng chờ. Mẹ cậu bưng đồ ăn ra, tươi cười nói.

"Yo-chan, hôm nay mẹ có một bất ngờ cho con đó. Hi vọng con sẽ thích nhá."

Isagi nhìn mẹ bằng ánh mắt trong mong, đang tính động đũa thì tiếng chuông lại vang lên. Isagi buông tay,nhanh chóng ra mở cửa.

"Yoi ơi, tình yêu của tớ. Cậu có nhớ tớ không? Tớ nhớ cậu chết đi được à."

Và một con ong khổng lồ lao đến chít một cái lên môi Isagi.

"Bachira?"

Isagi quên phải gọi biệt danh luôn.

Isagi giữ người trên vai lại một chút, nhìn phía sau cậu.

Cậu thấy... Chigiri cùng với chị và mẹ của cậu ấy. Rin và Sae. Có mẹ Bachira..

Isagi sững sờ.

Cái quái gì thế này? Tại sao các vị phụ huynh lại ở đây, không lẽ đây là... ra mắt?

"Chào cháu,Isagi."

Mẹ Bachira cười dịu dàng.

"Chào c-cô."

Cậu cười cứng ngắt cả lên.Lại bắt gặp ánh mắt vui vẻ đến quá nhiệt tình của cô, không khỏi run rẩy trong lòng.

Mẹ Chigiri và chị Chigiri ôm lấy cậu, không một tiếng động ném Bachira đi. Hai mẹ con như mỹ nhân trước mặt,đuôi mắt và đuôi mày đều dịu dàng. Isagi đỏ mặt không thôi,mị lực này là mẹ truyền con nối sao.

Đến khi mẹ Isagi ra đến, cậu mới được ân xá khỏi các vị phụ huynh. Isagi thở hắt ra một cái, trên vai lại bị vỗ một cái.

"Ồ, cậu muốn bao nhiêu tiền?"

Cái mùi tư bản này...

Chỉ có thể là Reo.

[AllIsagi] Sắc Xanh Giữa Sân Cỏ[Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ