Minho có những thói quen mà Jisung cảm thấy rất đáng yêu. Anh sẽ không nhịn được mà dừng lại vuốt ve bất kỳ nhóc mèo hoang nào họ gặp trên đường. Anh vẫn còn sử dụng tai nghe có dây - cái loại dài ngoằng mà Minho khẳng định chắc nịch là không lo bị ngắt kết nối khi di chuyển hoặc nhảy múa ì đùng, dù nó luôn quấn thành một cục rối nùi mỗi khi lôi ra. Hay vào những đêm mất ngủ, anh sẽ giữ nguyên tư thế nằm ngửa, khẽ thở dài, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ động đậy trở mình.
Giải pháp mà Jisung dùng để trị chứng mất ngủ, cũng như giải quyết nhiều vấn đề khác trong cuộc sống, đó là âm nhạc.
Có đêm Minho về nhà muộn, chẳng buồn bật đèn lên để thay quần áo. Anh mò mẫm trải đệm ra sàn rồi nằm xuống cạnh cậu - khi ấy đang cố chợp mắt nhưng bất thành.
Sự im lặng bao trùm khắp không gian. Rồi Jisung lại nghe thấy tiếng thở dài, rất khẽ. Và cậu biết, không chỉ riêng mình, mà giấc ngủ cũng muốn lẩn trốn khỏi anh đêm nay.
Jisung trở người, không nói không rằng nhét một bên tai nghe vào tai Minho, bấm phát một bản nhạc yêu thích trong danh sách nhạc đi ngủ của cậu.
Minho vẫn im lặng. Xung quanh quá tối để biết anh đang nhắm hay mở mắt. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là tay anh đã tìm đến tay cậu bên dưới lớp chăn dày. Mười ngón tay đan vào nhau đến khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ êm đềm. Giữa tiếng nhạc du dương. Giữa màn đêm tịch mịch.
.
Từng ngày trôi qua, Jisung càng khám phá thêm nhiều thói quen nhỏ nhặt khác ở Minho. Chẳng hạn như khi anh bắt đầu buổi sáng của mình bằng cái vươn vai nhìn thôi cũng thấy nhức hết mình mẩy, kèm theo một tiếng kêu khẽ thoát ra khỏi miệng. Hay như cách anh chớp chớp mắt liên tục khi không hiểu điều gì đó cậu nói.
Nhưng hơn tất thảy, Jisung yêu nhất những âm thanh nhỏ mà anh vô thức phát ra vào những thời điểm ngẫu nhiên trong ngày. Những tràng cười anh bật ra khi nói chuyện điện thoại. Ngâm nga một mình khi anh nấu ăn hoặc dùng bữa. Rền rĩ mỗi lần bực tức hay thất vọng chuyện gì - cái này là buồn cười nhất. Bao giờ cũng vậy, Jisung sẽ phì cười trước vẻ xù lông của Minho, rồi Minho sẽ lườm cậu, rồi cậu sẽ phải xin lỗi và vờ tỏ ra sợ hãi trước cơn giận của người kia.
Giống như một buổi chiều nọ, khi Jisung đang ngồi gảy guitar ở nhà thì Minho đùng đùng xông vào, đóng sầm cửa lại rồi bất mãn kêu lớn.
"Đậu mớ, anh ghét nhảy vãi cả nồi."
Thứ nhất, sẽ không đời nào có chuyện ba chữ 'Minho', 'ghét', 'nhảy' cùng tồn tại trong một câu.
Thứ hai, trông Minho lúc này chẳng khác nào một con mèo đang cáu bẳn.
Và thứ lỗi, nhưng Jisung thực sự không nhịn được. Cậu phá lên cười, cười không thấy mặt trời và không thấy cả gương mặt tức giận của anh đâu.
"Ya! Đừng có mà cười anh, anh đếch có đang đùa!"
Không hề nói quá khi chàng ca sĩ thực sự phải ôm bụng vì cười quá nhiều, "Anh, em xin lỗi phải nói ra điều này nhưng anh thực sự rất dễ thương khi tức giận đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans | MinSung • Chúng Ta Của Sau Này
FanficKể về Jisung và Minho, hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau giữa chốn đô thành phồn hoa, trong chuyến hành trình chinh phục ước mơ của mỗi người. Một câu chuyện tràn ngập tiếng cười, khó khăn và cả những giọt nước mắt. ・゚♫♪・° Thể loại: hiện đại, thàn...