8 | thứ không thể đánh mất

177 28 0
                                    

Những viên kem trong ly tan thành nước và họ uống luôn nó thay cho rượu mừng, thứ rượu tuy không cồn nhưng vẫn làm lòng người cảm thấy lâng lâng. Rồi cảm giác lâng lâng ấy hoá thành những cuộc vật lộn đùa giỡn giữa đường, không chỉ một mà tầm chục cuộc như thế. Đến nỗi nếu không nhờ Minho đặt nhắc hẹn trên điện thoại, có khi cả đám đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng trong ngày và phải lết bộ về nhà giữa cái thời tiết lạnh cóng này.

Cả hai vẫn dính nhau như keo khi họ ngồi trong toa tàu gần như không một bóng người. Jisung vẫn còn ngà ngà say. Và khi Minho nhìn cậu, mắt chạm mắt, Jisung nhận ra ánh nhìn của đối phương cũng có chút mơ màng, lơ đễnh.

"Em biết không, anh thấy khá là ấn tượng đó." Rồi anh mở lời. Minho lúc này quá đẹp, và đang ở quá gần cậu. Jisung quyết định dời điểm nhìn của mình đi chỗ khác, "Cứ tưởng em sẽ nằng nặc đòi anh khen em cho kì được chứ."

"Vâng, anh vẫn còn cơ hội để khen em đó. Hơi trễ nhưng mà thôi, tạm du di cho anh."

Jisung tưởng người kia sẽ trêu mình, kêu ca gì đó về việc anh phải chịu đựng giọng ca oanh vàng của cậu mỗi khi cậu tắm. Nhưng thay vào đó, Minho lại đặt tay lên đùi Jisung, giọng trầm và gần đến mức tưởng như anh đang ghé sát tai cậu mà nói, "Em thật tuyệt vời, Jisungie. Cái vụ áo thun Gundam hồi nãy chỉ có một nửa là đùa thôi. Sự thật là, anh yêu cái cách mà dù em có tài năng và tỏa sáng trên sân khấu đến đâu. Em vẫn chỉ là— em. Một đứa dễ thương nghiện anime, người sống chung với anh dưới một mái nhà và chia sẻ cuộc sống hằng ngày cùng anh. Em hiểu ý anh chứ?"

Im lặng gật đầu, Jisung bắt đầu ngẫm lại về mối quan hệ của hai người, nhận ra trước đây sự gắn bó giữa họ hầu như chỉ quẩn quanh trong căn phòng trọ chật hẹp. Nhưng mối quan hệ ấy giờ đã thoát ra khỏi giới hạn của bốn bức tường và ngày càng lan rộng hơn, đến những ga tàu, từng con phố họ đi qua, cả những người bạn mới nữa. Và dõi theo quá trình phát triển ấy luôn đem lại cho cậu cảm giác thỏa mãn lạ thường.

Jisung đan mười ngón tay vào bàn tay đang đặt trên đùi mình. Minho càng được đà nhích lại gần hơn, vô cùng tự nhiên tựa đầu lên vai cậu. Họ giữ nguyên như thế một lúc, chỉ có tiếng ù ù phát ra từ đoàn tàu di chuyển lấp đầy không gian. Sự yên tĩnh dễ chịu khiến Jisung suýt chút thì ngủ gật.

Nhưng rồi giọng nói của Minho lại vang lên, "Em biết anh còn thích điều gì về tối nay nữa không?"

Một lần nữa, chàng ca sĩ lại lắc đầu, vẫn trong tâm thế sẵn sàng đón nhận một câu đùa từ người kia. Minho hay vậy lắm, toàn bông đùa vào những lúc nghiêm túc.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Jisung.

"Cái này." Bàn tay còn lại bất ngờ lần theo sợi dây chuyền trên cổ cậu.

Hơi thở Jisung hẫng đi một nhịp khi những ngón tay như có như không lướt trên da mình, không thực sự chạm vào chiếc vòng cổ mà miết nhẹ lên vùng da bên dưới.

"Cái cách nó di chuyển lên xuống trên cổ em khi em hát. Cổ của em rất đẹp."

Nói rồi Minho hơi ngẩng đầu, dụi mặt vào cổ Jisung và đặt một nụ hôn nhẹ bẫng lên đó.

Trans | MinSung • Chúng Ta Của Sau NàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ