Chap 10: Tin em

236 26 0
                                    

Mon nghe thấy những lời ấy bỗng chốc rối loạn không rõ lí do, em vô thức nới lỏng bàn tay, cánh tay có chút run rẩy. 

- Thật sự xin lỗi!

Med tiến về trước hai bước, cùng em sánh vai, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cánh tay em, không cho phép em tránh né.

Anh lặp lại lần nữa, từng tiếng từng chữ được nhắc lại một cách chậm rãi, rất khó khăn nhưng cũng rất rõ ràng:

- Cậu đừng giận tớ!

Rõ ràng là muốn đẩy em ra xa, rõ ràng là không muốn em tiếp cận mình như cái cách em đã thân thiết với những người bạn của họ, rõ ràng là sắp đạt được mục đích, nhưng khi cảm nhận được sự tủi thân trong giọng nói của em, thấy hàng mi rũ xuống, anh không nhịn được mà kéo em lại gần.

Người bị thương chính là anh, nhưng người trước mặt lại sốt ruột hơn cả bản thân, tủi thân hơn, phẫn nộ hơn, đau lòng hơn... Trước đó có rất nhiều người ôm đủ loại mục đích đến tìm hội 6 người bọn họ, tìm đủ mọi chiêu trò để tiếp cận, cũng chính họ "ăn không được thì đạp đổ", làm đủ mọi cách để hạ bệ cả 6. Từ đó, họ sống khép kín, ít giao du tiếp xúc với bên ngoài lớp, đã định cả 4 năm trong mái trường này chỉ có 6 người họ quanh quẩn bên nhau thôi, ngờ đâu lại xuất hiện thêm cậu nhóc ngây thơ này nữa, một người mà giờ đây Med có thể cảm nhận được là em đang thật lòng quan tâm anh, chân thành đối xử tốt nhất với anh và các bạn.

- Tớ không có giận cậu... - Nhẫn nhịn cả nửa ngày, em chỉ có thể thốt lên câu ấy, giọng nói buồn buồn, ngữ điệu không trầm bổng.

Nhưng suy nghĩ của em lại không có chỗ nào có thể coi là bình tĩnh cả, đáy lòng như bị một chú mèo con xòe vuốt nhẹ nhàng gãi lên, tê dại, chua xót, không biết phải nói thêm gì. 

Cả hai không ai mở miệng, hiểu ý mà cùng bước đi. Đoạn đường nhàm chán ban đầu đột nhiên như thể bị rút ngắn, chớp mắt, hai người đã đứng trước cánh cửa phòng y tế.

Giáo viên trực ở phòng y tế hôm nay là một người thân thiện và ôn hòa. Ông nối lại những đường ống bị đứt và cẩn thận hàn lại vết thương cho Med.

Mon ngồi bên cạnh, ôm tập tài liệu của Med, yên lặng theo dõi, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng. Cứ như thể em mới là người đang ngồi trên chiếc ghế bệnh nhân kia vậy.

- Xong rồi đấy! - Vị giáo viên nói - Tạm thời như thế này đã, mai xuống xưởng đánh bóng lại là ổn rồi, còn lại thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.

- Thật sự là không có vấn đề gì ạ? - Mon vẫn chưa yên tâm hỏi lại

- Sao cậu lại quan tâm đến người ta thế? Là cậu làm em ấy bị thương à? - Vị giáo viên trông cả hai ướt nhẹp nước mưa mà rằng, ông khẽ nhíu mày.

- Không! Không phải! - Mon lắc đầu lia lịa - Em lo là...

- Haha... hai đứa là bạn bè thân thiết à? - vị giáo viên phá lên cười - Ngày ta còn ngồi trên ghế nhà trường cũng có một đứa bạn thân đi đâu cũng dính nhau như sam.

Mon khẽ liếc Med, xác nhận anh không có biểu cảm gì bất mãn mới mở miệng đáp:

- Vâng! Chúng em là bạn mới quen.

AllDoraemon /Doraemonzu/ - Chúng tôi thích em lắm đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ