Chap 5: Nắm tay lâu đến vậy, liệu có đủ?

384 29 12
                                    

- Thì ra trước giờ người ăn bánh rán tớ để dành trong tủ lạnh là cậu hả, Nichov? - Mata mặt cau có, vì mỗi mình cậu ta "không thích" ăn bánh rán nên khi bị mất trộm anh chẳng mảy may nghĩ đến Nichov. Chỉ báo hại những người đã bị anh xách cổ hỏi tội.

- Áu áu... - Nichov xin lỗi Mata, hứa sẽ đền bánh cho anh

- Thế còn được! - Mata bỏ nốt phần bánh còn lại vào bụng... - Này Wang chiến tiếp thôi!

- Không hứng thú! - Wang lạnh lùng bước qua Mata, tiến thẳng đến chỗ Mon và Nichov.

- Ể!? - Mọi người hoang mang nhìn Wang mặt mày đang xám xịt bước đi.

Wang tiến đến chỗ Nichov rồi giật tay Mon ra khỏi má cậu. Cả Mon lẫn Nichov đều bị hành động này làm cho sửng sốt. Nichov như một chú cún mới bị giật mất đồ chơi vậy, cậu gầm gừ, tai và đuôi dựng lên như thể sắp lao vào Wang đến nơi.

- Xin lỗi nha Nichov! Sắp đến giờ vào học rồi, tớ muốn tiễn Mon về lớp! - Wang cười đến vui vẻ, anh nói như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Điều này làm cho cả Mon và Nichov đứng hình mấy giây để load chuyện gì vừa diễn ra.

- Mon à! Tớ tiễn cậu về nhé! Hơn 6 rưỡi rồi! - Wang tiếp lời

- A! Sắp vào tiết rồi! - Mon chạy ra chỗ giỏ bánh, lấy một chiếc bánh, bọc lại trong lớp giấy rồi lại chạy xuống chỗ Kiddo.

- Kiddo à! Anh chưa ăn cái nào, cái này để cho anh nhé! - Mon đặt chiếc bánh lên bàn, chả biết Kiddo có nghe thấy không nhưng em vẫn để đấy, phòng hờ anh đói.

- Xong rồi, Wang ơi! Chúng ta đi thôi! - Mon chạy về chỗ Wang

- Ừm! Đi thôi! - Wang xoa má Mon. Em khẽ đỏ mặt rồi ngại ngùng gạt ra

- Đ... đi thôi! - Em chạy đến cầm chiếc giỏ rỗng kia rồi nhanh chân chạy ra khỏi lớp - Tạm biệt mọi người!

Wang mỉm cười, không quên liếc Nichov, người mà đang cau mày đối mắt với anh. Dường như có một tia xét đang xoẹt qua ánh mắt hai người.

- Xin phép đi trước! - Wang vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, rời khỏi lớp. Nichov hiểu nụ cười đó, anh đang trêu ngươi cậu.

Mọi người đang ăn mà nhìn cảnh này xong hết quên cả ăn luôn. Coi bộ drama này căng dữ.

.......

- Mon! Đợi tớ với! - Wang đuổi theo Mon ra tận hành lang.

- Tớ tự đi được mà, không cần phải tiễn đâu! - Mon cười gượng gạo, mặt vẫn còn đỏ.

- Phải tiễn chứ! Cậu đã vì tụi tớ mà tìm đến tận đây mà! - Wang đáp, anh nở một nụ cười ấm áp, nụ cười đó như đang chạm vào trái tim Mon khiến gương vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn.

Hai người im lặng, nhịp chân bước đều, cả hai sánh vai cùng nhau trên hành lang tĩnh lặng. Trời đất hôm nay yên tĩnh đến lạ thường. Các học sinh khác đã vào lớp hết, không gian chỉ có hai người càng thôi thúc em mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng này.

Em hé mắt nhìn chàng trai bên cạnh, ánh nắng chiếu vào anh làm cho anh tựa như đang phát sáng. Em muốn nói gì đó lắm nhưng em không biết nói gì cả với lại cứ nhìn nụ cười của anh là em lại càng không muốn phá vỡ nó. Đôi môi hồng cứ mở ra rồi lại mím lại. Nhịp chân của cả hai vang lên đều đều, tỉ lệ thuận với nhịp đập của trái tim em.

AllDoraemon /Doraemonzu/ - Chúng tôi thích em lắm đóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ