- Vậy tôi về trước nhé! - Kuro
- Tớ cũng thế! - Jessie
- Tớ cũng vậy!- Ann
- Tạm biệt các cậu! - Violet
- Thầy hiệu trưởng, chúng ta còn một số việc chưa hoàn thành, cũng mau chóng đi thôi! - giáo viên chủ nhiệm lớp S1
- Ừ! - thầy hiệu trưởng gật đầu - Doraemon mau về đi! Đừng quên bàn bạc xem mấy đứa muốn điều gì nhé!
- Dạ! - cả đám đồng thanh
- Cảm ơn các cậu nhiều về chuyện ngày hôm nay! Giờ tớ phải đi rồi! Có gì mai tớ sẽ mang bánh rán sang cho mọi người! - Mon hạnh phúc nói rồi chạy một mạch đi
Giờ chỉ còn mỗi 6 người bạn ở lại lớp học, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng trời, chiếu lên gương mặt hạnh phúc của các thiếu niên. Cảnh và người thật yên bình. Thật không uổng công bọn họ miệt mài nãy giờ, hoàng hôn hôm nay thật đẹp, rực rỡ hơn bao giờ hết! Bọn họ đã tập trung vào nhiệm vụ này tới mức bỏ quên luôn mặt trời đã dần lặn xuống. Và giờ đây, ánh chiều tà phủ khắp lớp học, hắt lên quần áo và gương mặt họ, tỏa sáng lạ thường, tựa như chúc mừng chiến công của họ.
- Nichov, Rihno, Kiddo! Đã có chuyện gì xảy ra thế? Đột nhiên các cậu xuất hiện rồi ngăn kế hoạch của chúng ta lại? - Med hỏi. Không muốn phá vỡ sự yên bình này đâu nhưng anh tò mò lắm rồi
- Áu... (Mọi chuyện là...)
"Bĩnh tĩnh lại, mày phải bình tĩnh lại... DoraNichov... Bình tĩnh lại"
Đó là lời DoraNichov tự hét lên với bản thân trong cơn mất kiểm soát.
Mọi thứ trước mắt anh dần dần hiện ra, không hiện rõ nhưng vẫn có thể thấy được xung quanh. Các vết cào, cắn xé chi chít trên các thiết bị điện, thậm chí có phần dây dẫn còn bị cắn đứt, những tia điện xẹt xẹt rỏ rỉ trên nền đất. Trong cổ họng anh vẫn phát ra mấy tiếng gầm gừ.
"DoraNichov... bình tĩnh! Phải nhấn cái nút đó! Bình tĩnh!"
Nghĩ là làm, anh lấy cánh tay che mắt, loạng choạng bước về phía chiếc máy tính. Chân anh bước qua khỏi phần dây dẫn bị rỉ điện. Chỉ còn một chút nữa thôi là bị giật rồi. May mắn là anh bước qua chúng an toàn.
Anh mò mẫm trên những nút bấm của chiếc máy tính, hòng tìm ra chiếc nút hình tròn kia.
*Rầm*
Cánh cửa phòng bị mở tung, kêu một tiếng vang trời. Kèm theo đó là tiếng hét của anh bảo vệ:
- Này cậu kia! Dừng tay lại!
- Đừng dừng lại! - Rihno bị một trong hai người bắt lại, nhấc bổng lên, chân cậu không ngừng dãy dụa trong không khí - Nichov! Mau làm đi!
"Tìm ra rồi!"
Nichov nhận ra dáng hình chiếc nút hình tròn, không do dự nhấn nó.
Thế là thông tin đã được gửi đến máy tính của Kuro kịp lúc.
- Chết tiệt! - anh bảo vệ đang cầm gậy lao đến, tính túm cổ Nichov.
BẠN ĐANG ĐỌC
AllDoraemon /Doraemonzu/ - Chúng tôi thích em lắm đó
FanfictionAi thích các cặp khác thì cứ bỏ qua chuyện của mình nha. Vì ở đây mình ship All × Doraemon chứ không có các cặp nào khác đâu (Mon là bot). Đây là một AU nên bối cảnh khác gần như hoàn toàn bản gốc.