Đến lúc Minhyung và Minseok về đến kí túc xá đã là 5h sáng, trời vẫn còn âm u, cộng thêm đèn kí túc xá không hề bật nên cả hai có chút lạnh sống lưng.
Đến khi đi ngang phòng bếp cả hai mới tá hỏa.
Có một cái bóng đang ngồi chình ình trên sopha, nó không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động gì.
Minseok thấy cảnh này thì nhảy dựng lên ôm lấy bạn gấu, Minhyung xưa giờ điềm tĩnh nên cũng nhanh trí giơ tay lên bật đèn.
* tạch
rms : wooje ?
rms : em sao lại không ngủ?
Là Choi Wooje, em không ngủ, nói đúng hơn là không ngủ được, ai đời mấy anh lớn đi chơi qua đêm để em út ở nhà một mình bao giờ, và đó là nhà Tê :))
cwj : em không ngủ được nên thức đợi mọi người về
lmh : vào phòng ngủ đi, con nít thức khuya không tốt
cwj : phòng em có người rồi
rms : ai?
cwj : sungwon, em ấy bảo ở nhà một mình khó ngủ, nên qua đây ngủ với em
rms : vậy sao em không vào ngủ với em ấy?
cwj : giường chật, em qua phòng anh minseok được không?
lmh : em bảo giường chật mà, sao lại qua ngủ với minseok?
cwj : thế minseokie qua ngủ với minhyung đi, em ở phòng đấy một mình
Nói qua nói lại một hồi thì quyết định tối nay minseok sẽ qua phòng minhyung ngủ, wooje sẽ được ở một mình tại phòng của minseok.
.
Em bước vào phòng, nằm lên chiếc giường phủ đầy mùi hương của người anh mà em thầm yêu.
Vùi đầu vào gối, em hít lấy hương thơm mà em cho là tuyệt vời nhất.
" mùi của minseokie "
Một giọt, hai giọt rồi ba giọt, em bật khóc nức nở. Em đã từng yêu một người, yêu rất nhiều, vậy nên khi biết mình có cảm giác với minseok, em biết mình xong rồi, lại là cái thứ tình yêu chết tiệt đó, một lần nữa nó bủa vây lấy em.
Tình yêu lúc trẻ con thì dở dang, tình yêu lúc trưởng thành thì chưa nở đã tàn. Choi Wooje em quả thật không phù hợp với cái gọi là yêu.
Hôm đó em khóc đến sưng mắt, thầm xin lỗi minseok vì đã làm ướt gối của anh. Cứ thế khóc cho đến khi cạn kiệt sức lực, rồi em chìm vào giấc ngủ với trái tim chẳng lành lặn.
_________________________________________________
Khi tỉnh lại đã là 9h sáng, vậy là hôm qua Wooje chỉ ngủ được có 4 tiếng, đó là giấc ngủ quá ngắn đối với một con người bình thường.
Mang theo cơ thể mệt mỏi đến phòng ăn, đập vào mắt em là không khí căng thẳng của các thành viên còn lại.
Minseok và Minhyung đang ngồi trên sopha nhắn tin với ai đó, rồi lại gọi điện nhưng tiếc là đối phương không bắt máy.
Anh cả Sanghyeok thì đi đi lại lại dường như lo lắng lắm, em út Sungwon cũng ngồi im trên bàn ăn chẳng dám ho he gì.
Điểm chung duy nhất của bốn người họ là ai cũng mang một gương mặt lo lắng.
