"Lưu Diệu Văn""C-Chu bé nhỏ, cậu gọi tớ á"
Nhận được cái gật đầu của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn vui muốn nhảy cẫng lên. Cậu đi khoe với cô giáo là Chu Chí Hâm vừa gọi tên mình, rồi lại chạy đi khoe với Nhất Phong bằng giọng điệu thích thú. Chu Chí Hâm chỉ biết bất lực đứng nhìn, bé gọi để nhờ bạn lấy hộ gấu bông ở trên kệ cao, vậy mà bạn lại chạy đi mất, đã thế còn cười cười hớn hở, tự nhiên thấy bạn đáng ghét quá đi.
Lưu Diệu Văn đi khoe một vòng quanh lớp thì mới lấy lại được trọng điểm, Chu Chí Hâm gọi mình, Chu Chí Hâm phải có việc gì đó mới gọi mình, vậy mà mình lại chạy đi mất...
Vừa đưa mắt nhìn về phía góc lớp, Lưu Diệu Văn đã thấy một cục bông tròn nhón hai cái chân nhỏ đang với tay lấy con gấu bông trên kệ tủ, eo ôi, đáng yêu chết mất.
Ngắm bạn nhỏ một lúc Lưu Diệu Văn mới nhớ ra mình phải đến giúp bạn nhỏ. Cậu chạy nhanh đến rồi giúp bạn nhỏ lấy con gấu bông nhỏ, sau khi đưa gấu cho bạn nhỏ thì không nhịn được véo má bạn nhỏ một cái.
/Má của Chu bé nhỏ mềm mịn thế, mình cắn một cái thì có bị tan mất không nhỉ? Lỡ má của Chu bé nhỏ tan mất thì phải làm sao, cậu ấy có khóc không ta? Không sao, mình lấy cái bánh bao gắn vào là được/
Suy nghĩ vừa dứt, Lưu Diệu Văn đã cúi đầu xuống cạp má của bạn nhỏ một cái, cũng may là Chu Chí Hâm phản ứng kịp, cậu nhanh chân né sang một bên, nếu không thì cái má trắng sữa này đi tong mất.
Chu Chí Hâm quay sang nhìn Lưu Diệu Văn, vẻ mặt biểu thị sự tức giận, đã thế bạn nhỏ lại còn phồng má rồi giậm chân cáu gắt nữa, đích thị là muốn dùng mặt hung dữ để doạ Lưu Diệu Văn sợ rồi.
"Tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ không cạp má cậu nữa"
/Còn có lần sau?/
/Chắc chắn có.../
Thấy Chu Chí Hâm vẫn còn lườm mình, Lưu Diệu Văn đành tìm việc khác để tự giải vây cho bản thân, Chu bé nhỏ đáng yêu thế mà lúc giận dữ trông như con mèo xù lông í, muốn chọc tiếp mà sợ Chu bé nhỏ khóc quá đi... Đợi Chu bé nhỏ lớn rồi mình chọc cũng được, lúc đó Chu bé nhỏ sẽ không khóc nữa.
"Chu bé nhỏ, lần sau có việc gì thì cứ nói với tớ nhé, tớ đã hứa sẽ ở bên cạnh cậu rồi mà, vậy nên những việc như lấy gấu bông cậu cũng nên để tớ làm"
/Thế lúc nãy tớ gọi cậu thì cậu chạy đi đâu vậy?/
Chu Chí Hâm gật đầu, Lưu Diệu Văn xoa xoa đầu bạn nhỏ...
Những ngày sau, Chu Chí Hâm đối với Lưu Diệu Văn đã mở lòng hơn rất nhiều, bé cũng nói chuyện với Lưu Diệu Văn nhiều hơn vài câu, không còn bộ dạng lầm lì ít nói như trước nữa. Còn Lưu Diệu Văn vẫn luôn tìm cách để Chu Chí Hâm có thể mở miệng nói chuyện với mình, cậu rất thích nghe giọng của bạn nhỏ, thích vô cùng.
"Chu bé nhỏ, sau này cậu nhớ phải cưới tớ nhé"
"...ừm"
Như thực hiện một giao dịch quan trọng, Lưu Diệu Văn bắt Chu Chí Hâm phải dơ tay ba ngón để thề, rồi còn phải móc ngoéo tay nữa.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Chu] Hoạ
ФанфикToàn bộ tác phẩm đều là tưởng tượng của tác giả, vui lòng không gán ghép lên người thật, không mang đi nơi khác!