10

606 39 1
                                    

" Anh yêu em, yêu đến tận xương tủy. Anh rất nhớ em, từng giây từng phút, ngày ngày đêm đêm. Anh luyến tiếc linh hồn em, nguyện yêu em kể cả dưới đáy bùn. Hỡi... Đoá hoa chuông kiêu hãnh của anh ơi, em chính là sự cứu rỗi linh hồn anh"

.
.
.

Lâm Quỳnh rời đi đã là chuyện của sáng hôm sau. Sau khi trút giận xong và bình tĩnh hơn đôi chút. Lý Tương đã quyết định đơn hàng lần này giao dịch với Đằng Xà sẽ do chính gã giao hàng. Còn Lục Gia Thành thì được đưa vào viện kiểm tra vết thương. Những người còn lại thì tất bật chuẩn bị cho cuộc giao dịch thế kỉ này. Lâm Quỳnh nheo mắt mệt mỏi, hôm nay cậu quyết định sẽ quay về nơi đó.

Cạch

Cửa phòng mở ra, TV siêu to hiện ra ngay lập tức. Chiếc TV mà Lâm Quỳnh cực kì thích. Vì nó có thể giúp cậu quan sát được thứ bản thân khát khao được nhìn thấy. Cậu chẹp miệng, đi tìm nước uống một ngụm rồi tắm sạch sẽ. Chiếc áo cổ lọ màu đen được thay vào. Sạch sẽ tươm tất. Trang phục làm cho cậu quyến rũ gấp bội. Màu tóc đỏ rượu càng thêm cháy bỏng. Lâm Quỳnh khịt mũi, tiến vào căn phòng bí mật.

Quạ quạ quạ

Tiếng giày da ngoài hành lang chật hẹp theo nhịp cứ vững vàng tiến vào trong. Nghiêm Hạo Tường mặc áo vest đen đỏ, mái tóc hơi xoăn bảnh bao nghiêm nghị và khí chất. Hắn đi vào. Đây là lần thứ hai hắn tới nơi này. Nghiêm Hạo Tường một tay cầm súng một tay mở cửa. Cảnh cửa này sẽ đưa hắn lên thiên đàng hay dìm hắn vào địa ngục. Hắn không rõ. Nhưng hắn là vậy đấy, lúc nào cũng tùy tiện sa đọa vào nguy hiểm. Lần này hắn thật sự muốn đánh cược.

Cửa vừa hé, một đàn quạ đen bên trong lập tức lao ra tấn công Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường nhanh nhẹn nghiêng đầu, tay che mặt lại. Ánh mắt hắn sắc bén, khoé môi hơi nhếch lên. Hắn đến để bắt người.

Cồm cộp.

Không gian yên tĩnh. Có vô số mùi hương thoang thoảng phản phất. Là mùi thơm dịu của hoa mà người ấy hay dùng? Cũng giống mùi sữa trên cơ thể của người mà hắn vẫn luôn si mê chìm đắm. Có cả mùi thuốc súng rực cháy trong đêm đen. Nghiêm Hạo Tường cứ thế đi theo tiếng gọi của con tim. Ánh sáng yếu ớt hắt vào sườn mặt hắn. Cả người hắn chìm sâu trong bóng tối nhưng không thể làm hắn bị nhạt nhoè. Thậm chí trong bóng tối ảm đạm còn tôn lên sự nam tính và ngọn lửa đang sôi sục trong tim hắn.

Trước mặt Nghiêm Hạo Tường là lồng, rất nhiều lồng. Nghiêm Hạo Tường đảo mắt, lồng giam nơi này như lồng chim lớn. Chúng giam giữ tự do, giam cầm vĩnh viễn những đôi cánh muốn trãi dài, muốn chao lượn trên bầu trời. Phía trong chiếc lồng có xích đu vàng, nguy nga diễm lệ. Nơi này vừa bí ẩn lại vừa phóng túng.

Nghiêm Hạo Tường lê súng tiến về phía trước. Đằng xa kia có một bóng hình quen thuộc. Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng tiến lại gần. Người kia ngồi trong lồng, mặt ngước lên trần nhà tận hưởng giai điệu violin văng vẳng. Người này rất đẹp, da trắng, môi hồng, đôi mắt đào hoa, khuôn mặt nét cạnh rõ ràng. Nói chung là ngũ quan hài hoà như búp bê. Ngoại hình mảnh mai, xương quai xanh lấp ló. Trang phục màu đen tôn lên vẻ kì bí quyến rũ sang trọng. Trần nhà hắt lên vài tia sáng, cậu trai đón lấy chúng, quyến rũ mê người. Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu nhìn cậu. Người trong lồng thở dài, cụp mắt nghiêng đầu thong dong nhìn hắn. Giọng nói không nặng không nhẹ mà hỏi.

[Tường Lâm] THỢ SĂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ