truyện mình viết ngẫu hứng thui, vui là chính:">
type: niên hạ, top sinh viên x bot nhân ziên văn phòng
🍻
"Anh ơi, anh có vẻ đã say rồi, tôi có thể mượn điện thoại anh để gọi người nhà đến đón anh được không ạ?"
"Say? Cậu bị mù à? Không thấy tôi-vẫn-còn-tỉnh-lắm hả? Không có điện đóm gì hết, vớ vẩn!"
Tôi hét vào mặt thằng nhóc bartender lảm nhảm hoài bên tai rồi lại nốc thêm ly rượu thứ 5...hay thứ 6... hay là 10 nhỉ? Chậc, chả nhớ nữa! Dạo này thức khuya miết đâm ra tôi cứ lơ ngơ mãi thôi, đầu óc trống rỗng chẳng còn gì ngoài ba chữ Kim-Hyun-Ji...
Ơ hay, khi không sao lại nghĩ về anh ta nữa rồi ( ಠ ಠ )
"Tên khốn Hyunji nhà anh, chia tay thì thôi đi, bộ anh là hồn ma vất vưởng ha gì mà cứ bám riết lấy tâm trí tôi vậy?!!"
Tôi gào lên, lần thứ en nờ trong ngày, làm thằng nhóc tóc đỏ cao gầy bên quầy pha chế lại lắc đầu ngán ngẩm. Bằng cái chất giọng lè nhè khó chịu vì men của mình, tôi đập bàn, hất mặt với nó,
"Thái độ gì đấy? Cái đồ chưa có bồ như cậu làm sao hiểu được tâm trạng tôi?
"S... Sao anh biết tôi chưa..."
Nhìn nó giật mình ấp úng, tôi hừ giọng, "Tâm sự tình trường với cậu chán phèo, nghe là biết chưa có mối tình nào vắt vai rồi. Thua xa nhóc Taehyung làm ca cuối tuần."
Thằng bé đảo mắt, bĩu môi, "Taehyung là bartender được ưa thích nhất ở đây... Pha chế giỏi, được lòng khách ở khoản ăn nói... Tôi làm sao so sánh được."
Tôi nhướng mày, thấy bộ dạng khó xử người kia nên cũng đành chặc lưỡi buông tha, "Tập từ từ là quen ấy mà. Thôi, cho tôi một B52 đi."
"Tôi nghĩ anh nên uống nước giải rượu thì hơn. Độ cồn cao như này, tôi sợ anh sẽ gục mất."
"Cao? Cocktail thì cao cái nỗi gì? Đem ra đi. Tôi là khách hay cậu Yoongi đây là khách mà cứ bắt bẻ hoài vậy?"
Aish, sao nó phiền phức thế nhỉ. Thường ngày tôi nhẫn nhịn, nhỏ nhẹ với cấp trên, ông này bà nọ ở cái công ty chết kiệt kia đã đành, đến bây giờ đi uống cũng bị một tên pha chế viên quèn can ngăn ư. Tôi toan lớn giọng thì bị ánh mắt đang trừng trừng nhìn từ ai kia lấn áp, cái vẻ mặt nghiêm nghị đó là sao chứ..
"Xin lỗi nếu làm anh khó chịu. Nhưng anh làm ơn hãy hiểu cho tôi, mấy hôm nay dìu anh ra taxi, lay anh bét nhè đủ điều chỉ để xin cái địa chỉ nhà đưa anh về là quá đủ rồi. Làm ơn hãy có trách nhiệm với bản thân một chút."
"Vậy tôi phải làm gì mới vừa lòng cậu?"
Nghe cái giọng điệu như ông cụ non của nó là tôi hết hứng cãi lại. Chả còn hơi sức đâu nữa.
"Cho tôi xin số điện thoại người thân anh đi. Người có thể vác cái thân của anh về lúc quắc cần câu ấy."
"Mệt thật chứ."
Tôi thở dài, cầm bút ghi xiên vẹo chữ "Hoseok" hàng xóm và số điện thoại của ảnh vào tờ giấy nó để sẵn từ đầu buổi tới giờ. Số đuôi là 09 hay 08 ta?
BẠN ĐANG ĐỌC
yoonmin | vụn vặt
Romancenhững mẩu chuyện nho nhỏ, bé xinh dành riêng cho yoongi và jimin của mình.