Dân quốc mùa xuân năm thứ hai mươi lăm, cửa hông phía Tây Nam Hàng thành.
Trương Khởi Linh nhìn tường thành cao mười thước trước mặt, tường vốn dĩ màu vàng nhạt bởi vì nhiều năm pháo lửa liên tục tàn hại, trong một đêm không trăng hiện ra một màu đen đúa mỏi mệt.
Hắn nhẹ nhàng kéo dây cương, tung người xuống ngựa, bao tay lính màu vàng sẫm khẽ soạt qua yên ngựa, trong đêm yên tĩnh có hơi vang.
"Ở lại đây nghỉ ngơ, chờ tin tôi." đầu hắn cũng không ngoái lại, dặn dò cận vệ binh sau lưng.
Đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh sau lưng lập tức toàn bộ dừng bước, bắt đầu lần lượt ngay ngắn hạ trại, hoàn toàn không có một tiếng vang thừa thãi nào. Trương Khởi Linh lại kéo dây cương, hướng vào cổng thành đen đúa.
Hắn bước rất nhẹ lại cực nhanh, con ngựa gầy màu vàng khói bên cạnh cơ hồ phải chạy bước nhỏ mới theo kịp. Rất nhanh đã đến dưới cổng thành, hắn nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa dị thường giơ ra, dùng lực hai ngón tay không một tiếng động đẩy cửa gỗ nặng nề ra --
"Ê! Câm Điếc, cậu chờ tôi chút!" lúc này sau lưng lại truyền tới một tiếng gọi ầm ĩ, ầm ĩ đến mức bụi trong không khí cũng tung lên. Trương Khởi Linh hơi nhíu mày một cái.
Một nam nhân cũng một thân quân trang vàng sẫm thở hổn hển chạy bước nhỏ tới, chiếc kính đen kỳ quái trên sống mũi lắc lư tưởng chừng sắp rơi. Hắc Nhãn Kính thấy Trương Khởi Linh rốt cục cũng dừng lại, vội vàng chạy nhanh thêm hai bước vọt tới bên cạnh hắn.
"Câm Điếc cậu cũng quá... quá thất đức," một tay chống lên vai Trương Khởi Linh, thở hào hển cười nói, "Tiểu tử cậu mang theo đoàn kỵ binh, gia đây hai cẳng đi bộ tới, không thể chờ người ta một chút sao."
Trương Khởi Linh bất động thanh sắc, vai run lên, hất tay Hắc Nhãn Kính xuống, ngay một ánh nhìn cũng không nể mặt gã, nghiêng người kéo ngựa đi vào cổng thành.
Hắc Nhãn Kính cũng không giận, cười cợt theo vào cửa, trở tay khéo léo đẩy cửa thành. Đêm không chút ánh trăng, cửa hông này vẫn hệt như lúc chưa mở ra.
Đường phố Hàng thành yên tĩnh một khoảng, hai người một ngựa bước dọc theo đại mã lộ dẫn vào thành khu.
Trong bóng tối, Trương Khởi Linh bước đi rất nhẹ, ngay cả ngựa của hắn tựa hồ cũng có phần cẩn thận, Hắc Nhãn Kính bên cạnh lại không nhịn được mở miệng: "Câm Điếc, cậu còn lại mấy người?"
"Năm mươi."
"Chậc chậc," Hắc Nhãn Kính lắc đầu lấy ra một bao "Ngọc đường xuân" trong ngực, trên vỏ điếu còn dính máu. Gã châm lửa, cười hì hì nói, "Tứ A Công lần này rất tức giận, hạ sát thủ muốn giết hết chúng ta nè~"
Gã ngửa mặt lên trời khạc ra một ngụm khói, cười mũi nói nhỏ: "Có điều Ngô Tam Tỉnh kia cũng chưa chắc muốn để chúng ta sống~ Câm Điếc, hai ta thật là lắm tai kiếp nha~"
Trương Khởi Linh không nói gì, tự mình đi.
Đúng vậy. Đang lúc mấu chốn khi hắn cùng Hắc Hạt Tử quyết định chạy trốn Trần Bì A Tứ, mật thư của Ngô Tam Tỉnh mời hai người đến Hàng thành đóng quân tới thật khéo -- thật trùng hợp, ngược lại khiến người ta sinh nghi. Tiếp đó, hai người mang theo đội ngũ của mình xông qua tầng tầng phong tỏa, rốt cục lúc đến được địa phận Giang Chiết, Ngô Tam Tỉnh lại gửi thư đến không cho phép đội ngũ của hai người vào thành: 【Hai vị đoàn trưởng xin một mình vào thành, Ngô mỗ tự khắc phái người tiếp đãi. Có mật sự thương lượng, không nên nhiều người lắm tai đề phòng bị lộ.】Ngô Tam Tỉnh viết như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hàng Thành Thập Bát Sự
RomanceTác giả: Tử Tang Nguồn: Tấn Giang Văn Học Hành Editor: Phi Phi