Hắc Hạt Tử không thể không nói, cảm giác lúc này vô cùng tốt.
Phía sau là lối đi bị thạch nhũ chằng chịt chặn kín, trước mặt là bóng tối dày đặc giơ tay không thấy được năm ngón, bốn phía tràn ngập mùi chua thối đến phát nghẹn, ngay cả đá phiến dưới chân cũng bị chất dịch xanh đen trên thạch nhũ bao trùm, đi ở trên đó từng bước đều rất trơn trợt
Nhưng Hoa Nhi gia đang ở bên cạnh gã, thời gian ở cùng nhau ấy mà, quả nhiên tốt đẹp~ khóe miệng Hắc Hạt Tử không khỏi cong lên thành một nụ cười đắc ý.
Trong tay gã cầm theo nguồn sáng duy nhất, Giải Vũ Thần không thể không đi thật sát vào gã mới có thể thấy rõ bốn phía. Hắc Hạt Tử ghé mắt, Hoa Nhi gia kia nửa bên mặt tựa như yêu tinh sáng ngời trong vầng sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, biểu tình lãnh đạm, thật giống như một loại ngọc khắc.
Trên đời này có một số người, tựa như hoa mẫu đơn trước kia lão gia trồng trong từ đường, cao cao tại thượng nở rộ trong chậu sứ nạm vàng, phảng phất trời sinh là để thế nhân chiêm ngưỡng. Thật ra thì, mẫu đơn kia chỉ mong sao được làm một bụi hoa cách tang trên thảo nguyên, cuộc sống tự do tự tại vẫn luôn tốt hơn mảnh đất bên trong chậu, cho dù chậu kia có được nạm vàng dát bạc.
Hắc Hạt Tử tự nhận là một người tính tình vô cùng tự do. Người trong nhà muốn đưa gã đi Đức, gã đi ngay. Sau khi trở lại gặp quân đội của Tứ A Công đến trưng binh, lôi kéo đi gã cũng liền đi. Làm thủ hạ của Tứ A Công không thoải mái, cùng Trương Câm Điếc hợp kế phản bội.
Không có gì có thể ngăn nổi gã, cũng không có gì có thể giữ được gã cho đến khi gã gặp phải khóm hoa hải đường trồng trong chậu kim ngọc kia.
Nhắc tới cũng kỳ. Nói về đẹp, Giải Ngữ Hoa không phải là kép hát đẹp nhất gã từng thấy, trước kia ở trên kinh cùng lão gia, giác nhi ở Bắc Bình do lão gia mời tới biểu diễn đó mới thật là tuyệt sắc. Bàn về hiểm, Giải Vũ Thần cũng không tàn nhẫn bằng đám người gã từng gặp, so với Tứ A Công còn kém xa, thậm chí ngay cả Trương Câm Điếc có thể cũng không bằng. Luận về khiết, nét thuần túy trong đáy lòng Hoa Nhi gia có thể đã sớm chôn dưới gốc tử đằng mà Tiểu Tam Gia nói.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là như vậy, một chút tàn nhẫn giương nanh múa vuốt, một chút yếu ớt thân bất do kỷ, một chút trí khôn trường tụ thiện vũ , một chút khuôn khổ cao cao tại thượng, tỉ lệ vừa đủ hòa trộn trong một con người, giống như yêu tinh đội lốt người, gieo xuống chậu sứ vàng ngọc của Giải gia, để cho Hắc Hạt Tử gã si mê mãi không thôi.
Luôn muốn trêu hắn, ghẹo hắn, bắt nạt hắn, nhìn mặt nạ tỉnh táo khuôn phép của hắn vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nhìn ngọn lửa cháy trong đôi mắt màu nâu thẫm của hắn chiếu lên kính râm của mình, gã liền, vô, cùng, vui, vẻ.
Èo ui, đây thật sự là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm~ nghĩ đến đây, Hắc Hạt Tử tựa hồ không kiềm được bật cười .
"Khụ - có gì vui lắm à?" Giải Vũ Thần bên cạnh mắt nhìn thẳng, nhưng hiển nhiên là cảm giác được sự khoái trá không bình thường của gã, ho nhẹ một tiếng mở miệng hỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hàng Thành Thập Bát Sự
RomanceTác giả: Tử Tang Nguồn: Tấn Giang Văn Học Hành Editor: Phi Phi