Ngày vô tình vượt thời gian và không gian về đây, ngoài chiếc đồng hồ của bác Agasa vẫn đeo ở tay, trong người Haibara còn có cái điện thoại cùng thuốc giải tạm thời của APTX 4869. Điện thoại thì vẫn còn dùng được chỉ có điều không có sóng, đó là điều tất nhiên, nàng đã tắt nguồn để giữ cho pin không bị hao tốn, phòng khi có lúc phải dùng đến, còn thuốc giải tạm thời thì đó là vật bất ly thân của nàng. Cũng nhờ nàng mang theo nó mà nàng và đám nhóc mới không bị chết cháy trong căn nhà gỗ đó, cái lần vô tình nhìn thấy hung thủ chôn xác người phi tang và bị hắn truy đuổi để giết người bịt đầu mối.
Treo chiếc đèn hồ kiêm đèn pin của bác Agasa lên cao để sao cho ánh đèn chiếu sáng được mặt bàn, Haibara mới trải giấy mực ra bàn để luyện chữ. Ở hiện đại đèn điện sáng chưng, dù ban đêm cũng như ban ngày chứ không như ở thời xa xưa này, ánh nến tù mà tù mù, mặt người còn chẳng rõ, thắp nến lại còn làm cho không khí trong phòng nóng lên. Thế mới biết điện đúng là phát minh vĩ đại của loài người. Cũng may cái đồng hồ này mới được cải tiến dùng pin mặt trời nên nàng không phải lo nếu nó hết pin thì cũng chỉ trở thành thứ đồ vô dụng. Ban đầu nàng định sẽ kiếm một cục than chì mài gọn thành thanh dài làm bút chì viết cho thuận tiện, nhưng nghe lời khích bác của Nhật Duật, nàng quyết tâm sẽ viết chữ bằng bút lông thật đẹp để cho người ta hết coi thường mình. Trước kia, phần lớn thời gian của nàng dùng để nghiên cứu, suốt ngày vùi đầu vào hóa chất, vào đám chai lọ lỉnh kỉnh, không thì cũng cặm cụi trước màn hinh máy tính. Còn ở đây thì trừ thời gian làm chân sai vặt linh tinh cho Nhật Duật thì nàng cũng được là rảnh rỗi. Thôi thì luyện chữ bằng bút lông cộng học tiếng ở đây để giết thời gian vậy. Không biết bây giờ những người ở hiện đại ra sao rồi, chắc họ nghĩ nàng đã chết vùi thây dưới đáy vực, nàng…nàng thấy nhớ họ, nhớ tiếng nói của Ayumi, tiếng than đói của Genta, sự tỏ vẻ người lớn của Mistu, cái dáng ục ịch của ông tiến sĩ, nụ cười nửa miệng ngạo mạn khinh đời của Conan. Trước giờ nàng chỉ nghĩ nàng và họ chẳng qua là bèo nước tương phùng, chẳng thể ngờ khi xa cách lại nhớ đến vậy.
Nhac nen (ban nhac Nhat Duat thoi)
https://soundcloud.com/tamhoa/t-i-t-m
Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió hòa lẫn tiếng côn trùng kêu rả rích, bỗng đâu có tiếng tiêu cất lên, văng vẳng vọng lại khiến ngòi bút đang định hạ xuống của Haibara ngừng lại trong chốc lại rồi lại tỉ mẩn kiên nhẫn viết tiếp từng nét từng nét một. Tiếng tiêu kia khi gửi vào gió vào đất trời hết một khúc tâm tình thì ngưng lại, không gian lại tĩnh mịch, một quãng thời gian trôi qua, tiếng tiêu ấy lại cất lên. Thấy cũng đã mỏi tay, Haibara liền nghỉ, không luyện nữa. Nàng thu gọn giấy tờ rồi định đi ngủ nhưng tiếng tiêu vẫn đang vang lên tuy rất hay và mượt mà nhưng lại mang âm sắc buồn bã, có phần day dứt xen lẫn chút gì không can tâm, luyến tiếc, lãng đãng trong đó làm nàng tò mò. Nàng không nghĩ trong phủ này lại có người thổi tiêu hay như vậy. Trước kia, nàng cũng đã từng xem một số màn trình diễn độc tấu tiêu của các nghệ sĩ nổi tiếng nhưng cái nỗi lòng gửi được vào trong những âm thanh tuyệt diệu được tạo ra từ cây tiêu thì nàng chưa từng cảm nhận thấy như khúc nhạc dang văng vẳng bên tai nầy, hoặc cũng có thể do tâm hồn nàng chai sạn, không biết lãng mạn là gì. Nhưng tiếng tiêu này thì khác, ngoài cái âm hưởng trầm buồn ra, nó còn mang trong mình cái hào sảng, cái chí tung hoành bốn phương, cái khí chất sáng ngời vững như bàn thạch từ tâm hồn của người thổi.

BẠN ĐANG ĐỌC
(Longfic) Đại Việt Du Ký
Fiksi SejarahTruyện chưa có sự cho phép đăng lại, không reup dưới mọi hình thức cre: hocviennganhang_kenhsinhvien.vn Thể loại: vượt thời gian, cảm hứng lịch sử Tác giả: Là tôi Nhân vật chính: Các nhân vật không thuộc về tôi Ai Haibara (nhân vật này không thuộc v...