Chương 2: Hương Thảo

6 1 0
                                    

Sau khi yên tâm vì cuối cùng cũng “tống khứ” được cô em út về cung, Nhật Duật quay sang Haibara thì thấy nàng đang mệt mỏi đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt nhung sâu hun hút đen thẳm như trời đêm thẫn thờ nhìn những cánh chim mải miết bay về tổ trên nền trời vương sắc hồng của hoàng hôn. Mái tóc nâu đỏ đặc biệt giống ánh chiều tà bay bay trong gió, những sợi tóc cài vào khóe môi xinh xắn khiến nàng phải đưa tay lên để cài chúng qua vành tai. Không hiểu sao hình ảnh ấy khiến Nhật Duật cảm giác rằng cô bé đang đứng trước mặt mình là một cô nương chứ không phải một đứa trẻ. Lắc đầu để xua đi ý nghĩ buồn cười vừa lướt qua trong đầu đó, Nhật Duật lên tiếng:

- Ai-kun này, tiểu cô nương áo trắng đã giúp nhóc là em gái của ta. Nó nhờ ta cho nhóc lưu lại trong phủ cho đến khi cháu có thể về Phù Tang. Ý nhóc thế nào?
- Cháu có thể không? – Haibara ngần ngừ, ban đầu nàng nghĩ thiếu nữ vận bạch y kia sẽ mang nàng theo nhưng cuối cùng không phải. Tại sao cô ấy lại phải nhờ người này?
- Tất nhiên là có thể. Ta đã nhận lời với nó. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Vả lại nếu ta để nhóc bơ vơ tiếp tục lang thang, e rằng nó mà biết được thì sau này ta sẽ khó sống. À mà quên giới thiệu, em gái ta tên An Tư, còn ta là Chiêu Văn – Nói đến đây, Nhật Duật ra chiều ngán ngẩm khi nghĩ tới cô em gái trông thì hiền mà không dịu của mình. Vẻ mặt đó của chàng khiến Haibara thấy buồn cười.
- Nếu chú có lòng thu nhận cháu, ơn trời bể này cháu xin ghi lòng tạc dạ. Cháu sẽ không ăn nhờ ở đậu đâu. Cháu có thể làm tiểu tỳ, nấu cơm giặt quần áo gánh nước chẻ củi, cháu đều làm được. – Haibara nhớ lại mấy lời thoại kinh điển hay xem trên phim và đem ra ứng dụng.
- Mấy việc đó trong phủ ta có người làm rồi, ta cũng không muốn mang tiếng là bóc lột sức lao động của trẻ con. – Nhật Duật ra chiều nghĩ ngợi, đưa tay xoa xoa cằm – Có điều ta đang thiếu một thư đồng, nếu nhóc làm được thì ta không phải tìm người nữa. Nhưng chuyện đó để sau, giờ “vâng lời” bà cô trẻ, ta phải đưa nhóc đi khám đại phu đã.
- Vâng. Nhưng cháu không có tiền trả tiền thuốc – Haibara đưa tay vân vê vạt áo sơ mi.
- Không sao – Nhật Duật tươi cười và buông một câu khiến nàng chưng hửng – Ta sẽ bảo An Tư trả lại cho ta sau.

Tiểu nhị của Ẩm Nguyệt các dắt con ngựa ô với bộ lông đen bóng ra cho Nhật Duật. Chàng vuốt ve chiếc bờm dày và dậm của nó. Dù không rành về ngựa lắm nhưng Haibara đoán rằng đây chắc hẳn là giống ngựa quý bởi đôi mắt sáng quắc và rất có thần của nó.

- Tiểu cô nương, xin đắp tội. – Nhật Duật bông đùa

Trong lúc Haibara chưa hiểu gì thì đã thấy mình bị bế thốc lên, lúc nàng định thần lại thì thấy mình đã yên vị trên lưng con tuấn mã to lớn từ lúc nào. Sau đó, Nhật Duật cũng nhảy phốc lên lưng ngựa. Cầm chắc dây cương trong tay, chàng thúc nhẹ vào bụng ngựa, con tuấn mã hí lên và bắt đầu bước đi. Do đang đi trên đường phố tấp nập người qua lại, nên Nhật Duật để chú ngựa đi chậm. Đây là lần đầu tiên Haibara cưỡi ngựa nên nàng không quen, thân hình nhỏ bé bị lắc lư, đôi lúc người nàng còn vô tình ngả ra sau chạm vào bở ngực rông lớn vững chãi của Nhật Duật. Mùi hương bạc hà thanh mát dìu dịu từ áo chàng phảng phất nơi cánh mũi thanh tú của Haibara. Hầu như những con đường nàng đi qua đều được lát đá ong hoặc gạch Bát Tràng bằng phẳng. Nàng không khỏi tò mò xen lẫn hiếu kỳ mà đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh cách đây 700 năm của một đất nước khác. Nhìn cảnh kinh thành trù phú hoa lệ sầm uất với những tòa nhà sững sững nối tiếp nhau hai bên đường, hẳn đây đang là lời kỳ thịnh trị.

(Longfic) Đại Việt Du KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ