CHƯƠNG 5 : Nỗi đau ( next )

62 10 4
                                    

Pov của War :

Không có bất cứ câu trả lời nào được đáp lại, khung cảnh rơi vào tĩnh lặng, 2 con người đứng đối diện nhau nhưng không nói bất cứ thứ gì, một người thì cố gắng chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi của mình từ đối phương, một người thì cố gắng né tránh ánh mắt của cậu con trai đứng đối diện. Hiểu rồi... hóa ra dù trong bất cứ trường hợp nào, im lặng luôn là câu trả lời tốt nhất. Tôi có thể coi sự im lặng đó như một lời chấp thuận hay một lời phủ nhận đây ? Tôi mãi mãi không thể nào hiểu được người đàn ông trung niên đag đứng trc mặt này, người mà tôi đã gọi là bố trog suốt mấy năm qua... Có lẽ mối quan hệ của chúng tôi chỉ đến thế thôi, xa cách... không bao giờ có thể thân thiết được, mối quan hệ chỉ có thể dừng lại ở những câu chào hỏi xã giao mà có thể nói với bất cứ ai, vỗn dĩ khôg có chút gì là 2 ba con trong một nhà cả.

Tôi quay đầu bỏ đi. Những lời căn dặn mà mẹ tôi nói trước lúc ra đi xuất hiện trong tâm trí tôi như một thước phim chạy chậm... Mẹ à, người đàn ông đó có thực sự xứng đáng không ? Khi mà mẹ dành hết cả trái tim và tấm lòng của mình cho ông ta, thì ông ta lại không thể nào chắc chắn về tình cảm mà ông ta dành cho mẹ. Đó là người mà mẹ nên bỏ cả một tương lai để ở cạnh sao ? Thậm chí khi mà mẹ đang nằm trên giường bệnh với một đống dây truyền xung quanh mà vẫn phải nghe bà mẹ chồng lải nhải bên tai, ông ta đã đứng ra nói đỡ mẹ bất cứ câu nào chưa ? Tất nhiên là chưa từng rồi, bởi vì ông ta chỉ đứng đó...và nhìn.

Tôi bỏ chạy thật xa khỏi căn nhà đó, căn nhà mà tôi chưa một lần có ý định muốn trở về, căn nhà mà vốn dĩ nó không bao giờ chào đón 1 kẻ như tôi. Tôi cứ cắm đầu về phía trước, chạy mãi... Những giọt nước mắt lạnh lẽo đã thấm ướt 2 bên má của tôi từ khi nào không hay, tôi bây h chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất là muốn chạy trốn khỏi đây mà thôi.

Tôi ước gì bây giờ đây có một người nào đó, ai cũng được, xuất hiện và trở thành bờ vai vững chắc của tôi. Ở cạnh tôi, nghe tâm sự của tôi và dỗ dành tôi. Tôi sẽ có một nơi để gào khóc thật to, trút hết những muộn phiền bao lâu nay vẫn luôn ngự trị nơi trái tim đang dần tan nát vì đau đớn này

_____   ____   ___   __   _

Trời bắt đầu trở tối rồi, thủ đô Bangkok cũng đã lên đèn. Phố phường nhộn nhịp hơn bao giờ hết, dòng xe đua nhau chạy trên đường như những con rắn uốn lượn đang phát sáng lunh linh trong buổi đêm vậy. Tôi thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa xa kia từ một bãi đất trống khá cao phía sau thành phố, đứng ở nơi đây vô cùng tĩnh mịch, lại có thể ngắm khung cảnh thủ đô Bangkok về đêm, là một nơi lý tưởng cho 1 đứa hướng nội và có tâm tư tĩnh mịch như tôi. Tôi thường xuyên đến đây, nói 1 cách khách quan thì nơi đây giống như căn cứ riêng của tôi vậy, là nơi mà tôi có thể giãy bày mọi căng thẳng muộn phiền bằng cách hét thật to lên trời cho những vì sao lấp lánh kia nghe thấy. Tôi khui một lon bia rồi thả người xuống, nhìn về nhưunxg tòa cao ốc lấp lánh ánh điện trong thành phố. Những dòng xe cứ hối hả chạy trên đường, nó không cho ta cảm giác u uất như ở ngoại ô, mà lại khiến cho những kẻ cô đơn như lạc lối trong biển người vội vã.

Mẹ tôi đã từng nói : "Khi một người nào đó chết đi, linh hồn của họ sẽ hóa thành nhữg vì sao trên trời". Có phải mẹ cũg ở đó không ? Là một ngôi sao nào đó trong vô vàn những ngôi sao lấp lánh trên kia. Mẹ vẫn luôn cô đơn như vậy sao ? Liệu rằng nếu con từ bỏ ở đây, con và mẹ sẽ được đoàn tụ chứ ?

GẶP ANH DƯỚI MƯANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ