CHƯƠNG 10 : Xin Lỗi

54 8 4
                                    

Pov của tui :
"Sao vậy ?" Yin nhận thấy War cứ chọc ngoáy đĩa cơm nãy giờ mà ko ăn nên hỏi
"Sao là sao ?"
"Em không ăn sao ?"
"Em không có hứng, anh cứ ăn đi"
"Không có hứng là như nào ? Hôm trước cõng em anh thấy em nhẹ lắm đấy nhé. Em rốt cuộc bao nhiêu cân vậy ?"
"Anh hỏi làm gì ?"
"Anh quan tâm em nên anh mới hỏi. Không được sao ?"
War thấy Yin nhăn mặt nên cũng không muốn đôi co nữa. Chỉ là hỏi về cân nặng thôi mà, cứ cho anh ấy biết là được. Dù sao cũng không nên làm anh ấy giận, War vẫn nợ anh 1 ân tình
"52kg"
"sao ?"
"Em nói là em nặng 52kg. Nhưng mà đó là cân nặng của 4 tháng trước, dạo này em không có ktra lại"
"Em đùa anh đấy à ? Sao lại ốm như vậy ?!" Yin hơi lớn giọng
"Này, sao anh lại lớn tiếng vậy chứ ?"
"Anh không đc lớn tiếng với em sao ? Em không biết tự chăm sóc bản thân sao ? 18t mà 52kg, mấy đứa cấp 2 có khi còn lớn hơn em đấy !"
War tức giận đập bàn đứng dậy "Em như vậy đấy. Cũng chẳng liên quan gì đến anh ! Sao anh lại cứ xỉa vào chuyện của em vậy ?! Anh là gì của em chứ ?"
Câu nói của War làm Yin sững người lại, anh nhận ra mình hơi quá đáng với cậu. Anh muốn làm cậu vui vẻ hơn cơ mà, vậy mà lại lỡ làm cậu buồn bực rồi
"Anh xin lỗi. Anh chỉ-"
"Được rồi. Em không muốn nói chuyện với anh nữa. Em xin phép mọi người em lên lớp trước" War cúi chào rồi bước nhanh ra khỏi nhà ăn trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người
"War !!" Yin gọi to tên cậu nhưng cậu vẫn không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Anh định đứng lên đuổi theo cậu thì bỗng nhiên câu nói của War lúc nãy đã giữ chân anh lại. Anh đứng lên xong lại ngồi phịch xuống ghế. Cậu nói đúng, nhưng sao nó lại như con dao khắc sâu vào con tim của anh, làm anh đau nhói như vậy ?
Anh ngày càng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Trước đây anh có như vậy đâu, anh trước khi gặp lại cậu là 1 người trầm tính và không bao h để ý đến những thứ không liên quan đến mình. Vậy mà từ khi cậu xuất hiện và một lần nữa bước chân vào cuộc đời anh, anh lại luôn quan tâm đến mọi hành động của cậu. Anh không còn có thê kiểm soát cảm xúc của mình nữa rồi
____________________
"M làm sao vậy ?" Win nằm trên sofa và khều tay vào vai War khi cậu đnag chăm chú làm bài báo cáo
Từ bữa trưa hôm đó đến giờ đã 3 ngày rồi, cậu vẫn không thèm nhìn mặt anh lấy một lần nào nữa. Mặc dù ăn trưa vẫn ăn cùng nhau nhưng War lại luôn tránh chỗ ngồi bên cạnh Yin, Yin có gọi hay bắt chuyện với cậu cậu đều không thèm để vào tai. Mặc dù cậu biết anh chỉ đang quan tâm cậu thôi nhưng cậu vẫn thấy khó chịu. Khó chịu vì anh chỉ chăm sóc cậu với tư cách là anh em, mà cũng có thể là do anh thương hại cậu nên mới như vậy. Cậu không muốn chút nào. Nhưng tại sao thì cậu không thể xác định được.
"Sao là sao ? T vẫn bình thường đó thôi"
"Bình thường dữ không cha ? Từ bữa m to tiếng với P'Yin đến giờ m toàn tránh mặt anh ấy. Anh ấy buồn lắm đó m biết không ? Lúc nào anh ấy cũng hỏi t về tình hình của m đó"
War nghe xong thì dừng bút lại. Hoá ra anh vẫn luôn âm thầm quan tâm cậu như vậy ư ? Cậu đã khiến anh ấy buồn rồi sao ?
Nhưng mà anh ấy lại dám dạy đời cậu như vậy, nghĩ lại cậu vẫn rất tức giận. Anh ấy nghĩ mình là ai chứ ?
"Thì anh ấy to tiếng với t"
"Và ?"
"Anh ấy dạy đời t, anh ấy lại dám la t chứ ! Anh ấy có quyền đó sao ?!" Cậu vừa nói vừa thẳng tay đập mạnh xuống bàn khiến cho lòng bàn tay của cậu đỏ ửng
"Thì anh ấy quan tâm m ? T thấy anh ấy làm vậy có vấn đề gì đâu ?"
"Nhưng mà t bực từ trước đó rồi"
"Why ?"
"Anh ấy nói rằng ý nghĩa của câu nói đó chỉ là ảnh muốn làm t vui hơn thôi. Chứ chẳng có gì khác"
"Thì t đã nói với m rồi còn gì ?"
"Nhưng mà..." War không biết nói gì nữa. Chính cậu cũng không biết tại sao cậu lại thấy khó chịu nữa kìa
"Nhưng sao ?"
"Chẳng gì cả. Kệ đi" War nói rồi cắm cúi làm bài tiếp
Win suy tư một lúc lâu rồi một tiếng 'tinh' vang lên trong đầu cậu. Có vẻ cậu đã nhận ra gì đó rồi
"Này War...không lẽ..." Win nhướn người về phía War rồi nheo mắt nhìn con người nhỏ bé kia chằm chằm
"Không lẽ cái gì ?"
"...."
"Mà thôi,có nói ra m cũng không nhận đâu. Cái này cứ phải nhờ thời gian mới biết được !" Win thở dài rồi nhoài người ra sofa để lại War ngơ ngác khó hiểu
"M định nói gì thì nói đi. Lằng nhằng quá !"
"Thôi t không nói nữa, để khi nào chắc chắn đã !"
"Chậc" War tặc lưỡi liếc xéo Win một cái. Win không nói gì, chỉ nhún vai rồi cầm điện thoại lên nghịch

GẶP ANH DƯỚI MƯANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ