Chương 3.2

1K 91 0
                                    

Vừa rồi Vương Nhất Bác nói chuyện hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh, cái tên alpha làm bố rẻ tiền này đã vậy còn dám mở miệng ý kiến.

Alpha trước mặt vẫn im lặng, Vương Nhất Bác đi tới quầy bar rót một ly nước ấm. Tiêu Chiến cho rằng hắn đang xem thường lời nói của mình, dù sao hắn ta vẫn là một chủ tịch cấp cao, muốn làm gì mà không được.

Tiêu Chiến không muốn nói rằng bản thân sẽ quay lại phòng ngủ, nhưng bàn tay của alpha đã vươn ra chặn anh lại. Ly nước ấm được đưa đến trước mặt, anh nghe Vương Nhất Bác nói: "Là nước lọc, tôi thấy anh vừa kể chuyện lại vừa hát, nếu không uống nước kịp, ngày mai buổi sang cổ họng sẽ khó chịu đấy."

Tiêu Chiến không mong đợi Vương Nhất Bác sẽ nói chuyện này với anh, điều đó khiến anh không khỏi cảm thấy đỏ mặt với những gì mình vừa nói. Tiêu Chiến nghĩ bản thân vừa rồi cảm xúc hơi quá đà, làm động tác nhận cốc nước cũng trở nên lúng túng.

Anh cuối cùng vẫn là cầm lấy cốc nước của Vương Nhất Bác, anh định nhấp một ngụm rồi giải thích chuyện vừa rồi.

"Vừa nãy là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên hỏi vậy khi chưa nắm rõ tình hình. Sau này tôi sẽ không như thế nữa." Nhưng Vương Nhất Bác lại mở lời sớm hơn anh.

Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, đôi mắt đó trông giống hệt như mắt của Tiêu Vũ Vương, làm Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng.

"Nhưng Vũ Vương vẫn cần phải lớn lên. Một đứa trẻ bốn tuổi vẫn nên được đi nhà trẻ. Thằng bé cần được tiếp xúc với các bạn cùng tuổi. Tôi nghĩ thầy Tiêu nên nghĩ về điều đó." Vương Nhất Bác nói, lời nói của hắn khiến Tiêu Chiến càng thêm ngượng ngùng.

Đi nhà trẻ thực sự là một việc quan trọng, sau khi có gia đình, Tiêu Vũ Vương nên được ở một nơi cố định. "Đôi khi tôi vì công việc mà không thể ở nhà, tôi có chút lo lắng nếu thằng bé rời xa tôi, tôi không quen với chuyện đó." Tiêu Chiến nhìn alpha trước mặt, anh vẫn không thể tưởng tượng được cảnh Vương Nhất Bác một mình chăm con.

"Tôi sẽ chăm sóc thằng bé khi anh không ở đây, tôi cũng là bố của nó." Vương Nhất Bác lại nói.

"Nhưng mà..." Tiêu Chiến vỗ vỗ trán, anh cảm thấy mình không nên như thế. Anh muốn cho đứa nhỏ một nơi để lớn lên, Tiêu Vũ Vương không thể bên cạnh anh cả đời.

"Được rồi." Tiêu Chiến cuối cùng vẫn đồng ý với quan điểm của Vương Nhất bác, đêm đó anh uống hết ly nước Vương Nhất Bác đưa cho, cả đêm không tài nào chợp mắt được.

---

Công việc của Tiêu Chiến thực sự rất bận rộn, sau khi họ ở cùng nhau một tháng, anh phải đến nơi khác để tham gia sự kiện, chuyến đi này sẽ mất vài ngày.

Khi rời khỏi nhà, Tiêu Chiến vẫn rất lo lắng, anh nhiều lần quay đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ. Trợ lý chờ ở cửa cứ phải nhìn cảnh ông chủ đi được ba bước lại quay đầu nhìn, muốn nói thôi hay là chúng ta dẫn Vũ Vương theo đi, dù sao nhân viên bọn họ cũng rất thích trẻ con.

Alpha sau đó chặn tầm nhìn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mặc quần áo thoải mái ở nhà. Khuy áo ngủ được cài chặt ở nút trên cùng, mái tóc vừa ngủ dậy được chải kỹ, như thể đêm qua không hề nằm xuống ngủ.

BJYX | EDIT • Vay mượnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ