Chương 11.2

815 54 0
                                    

"Còn hoa hồng đỏ." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn những bông hoa đỏ tươi, hoa hồng đỏ dính đầy bụi cát lại trông càng quyến rũ hơn.

"Em đã rất vui vì chưa từng có ai tặng hoa hồng đỏ cho anh, để em có thể là người đầu tiên tặng chúng cho anh." Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, trong tay cầm lấy hoa hồng đỏ.

"Em không diễn kịch, cũng không cố bày vẻ khoe khoang trước người khác. Em..." Vương Nhất Bác là một alpha lãnh đạm, nhưng hắn cũng phải trở nên lúng túng với chính cảm xúc của mình.

Hắn mong muốn có được tình yêu, những cũng đầy sợ hãi trước tình yêu đó. "Với tư cách là alpha, em muốn dành tặng cho anh một món quà." Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến sẽ hiểu tâm ý của hắn.

Bọn họ hơi tệ khi bỏ lại tổ chương trình ở đó. Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác chạy dọc bờ biển, điều này có vẻ khá ngu ngốc và vụng về.

Không ai có thể giải thích cảm xúc lúc này, bông hồng đỏ tuyệt đẹp nằm giữa lòng bàn tay họ. Hai người chạy đến bờ biển và nếu họ tiếng thêm một bước, có lẽ quần áo sẽ bị sóng biển làm ướt.

Trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng phản chiếu xuống bãi biển khiến mặt nước trông sáng lên lạ thường. Tiêu Chiến thở hổn hển, anh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh.

Cằm bị người nắm lấy, nụ hôn lần này khác hẳn với sự dịu dàng khi anh chủ động vừa rồi. Tính chiếm hữu từ xương tủy của alpha thôi thúc Vương Nhất Bác nhanh chiếm lấy Tiêu Chiến, việc chỉ hôn và liếm mút giờ đây không thể thoã mãn tin tức tố đang sục sôi trong alpha.

Bộ đồ gấu trông thật vướng víu và cồng kềnh, Vương Nhất Bác không thể ôm lấy Tiêu Chiến, hắn chỉ có thể tiến đến hôn anh hết lần này đến lần khác.

Dưới ánh trăng sáng, lữ khách hôn nhau trông thật tuyệt mỹ, không ai biết được tình yêu giữa họ đã trở nên không thể kiểm soát từ khi nào. Rõ ràng cách đây một tháng họ quay chương trình thực tế chỉ với mục đích diễn kịch cho quần chúng xem, nhưng cuối cùng thì sao, bây giờ cả hai lại lún sâu đến vậy.

Vào mùa hè, Tiêu Chiến lúc đó vẫn gọi hắn là Vương tổng, nhưng hiện tại anh chỉ có thể đứt quãng nhỏ giọng gọi "Nhất Bác". Anh dựa vào vai alpha, dường như ngửi thấy mùi hương gì đó bất thường trong không khí.

Chóp mũi lần nữa cọ mạnh, hoa hồng đỏ tội nghiệp liền rơi xuống bãi biển.

"Tiêu Chiến." Thực ra Vương Nhất Bác không biết làm sao để bày tỏ tình cảm, hắn và Tiêu Chiến đều là những kẻ nghiệp dư trong tình yêu.

Nhưng hắn thực sự muốn ở bên Tiêu Chiến, "Anh có muốn cùng em ngắm cực quang vào mùa đông không?" Đến một nơi không có ai, để có thể nhìn thấy vẻ khao khát trong mắt người ấy.

"Chỉ có em với anh, chúng ta sẽ không mang theo Thập Nhất."

---

Sau khi chương trình thực tế kết thúc vào mùa thu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến muốn đón Tiêu Vũ Vương về nhà.

"Con không muốn về." Đứa nhỏ trong điện thoại còn đang ôm thỏ trắng nhỏ trong tay, sự chú ý của Tiêu Vũ Vương hoàn toàn tập trung vào vật nhỏ, cậu nhóc rất ít khi ngẩng đầu nhìn lấy người cha trên màn hình điện thoại.

BJYX | EDIT • Vay mượnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ