Chương 17.2

1.3K 59 12
                                    

Hoàng hôn ở Bắc Hà dần buông, tiếng bọn trẻ cười phấn khích trượt tuyết vang vọng bên tai. Chỉ những người yêu nhau mới có thể ngửi thấy tin tức tố của đối phương, Tiêu Chiến cảm thấy đêm nay mình có thể nhìn thấy cực quang.

Đường trượt tuyết dành cho trẻ em vốn ngắn, Tiêu Chiến cho tới khi trượt đến cuối đường vẫn chưa kịp phát giác.

"Anh có sao không?" Vương Nhất Bác hỏi anh, hắn giúp Tiêu Chiến cởi ván trượt, omega lùi vài bước, đứng không vững mà đặt mông ngồi trên tuyết.

"Không sao đâu!" Vương Nhất Bác tiến lên, ôm lấy người yêu từ trong tuyết mà không nói một lời.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh táo, răng thỏ cười toe toét: "Vui quá!" Anh nói với Vương Nhất Bác, đôi mắt sáng ngời.

Tiêu Chiến không ngã đau, rùa xanh xấu xí đã giúp anh tránh được tai họa vào mông. Vương Nhất Bác nhìn thấy tuyết trắng dính trên mai rùa, không nhịn được mà cười theo Tiêu Chiến.

"Anh muốn chơi tiếp không? Nếu còn muốn chúng ta trượt thêm vài lần nữa nhé." Hắn nói với Tiêu Chiến.

Nhưng omega lại lắc đầu, Tiêu Chiến chỉ về phía mặt trời lặn nói: "Ngày hôm nay quá ngắn, anh có một loại linh cảm đặc biệt mãnh liệt."

Anh ghé vào tai Vương Nhất Bác, "Tối nay sẽ có cực quang." Omega phủi nhẹ tuyết trắng dính trên con rùa, anh tháo rùa xanh ra rồi ôm nó vào lòng. "Cảm ơn em hôm nay đã chơi cùng anh. Còn trượt tuyết, lần sau chúng ta có thể đi cùng bọn trẻ."

Tiêu Chiến muốn cùng Vương Nhất Bác trở về khách sạn chờ cực quang, hắn tiến lên mấy bước muốn ôm lấy omega.

"Anh có thể tự đi được mà, làm gì yếu đuối đến như thế." Anh nói với Vương Nhất Bác, nhưng cánh tay vẫn rất quen thuộc vòng qua lưng người kia.

Mỗi bước đi của alpha đều rất vững chắc, Vương Nhất Bác bước đi để lại vài dấu chân trên tuyết. "Là em muốn cõng anh, em không muốn anh mệt."

Hắn cõng Tiêu Chiến suốt chặng đường về khách sạn. Bầu trời Bắc Hà càng ngày càng tối, cả hai khi đó mới nhận ra hóa ra họ đã đi bộ rất lâu.

May mắn Vương Nhất Bác là một alpha siêu cấp, nếu không hắn có lẽ đã không đủ sức để cõng một người đàn ông trưởng thành nặng hơn một trăm cân* trên lưng suốt chặng đường về. Alpha thậm chí còn chậm rãi trò chuyện cùng omega của mình, chủ đề bây giờ lại đã chuyển đến con cái của bọn họ.

1 cân TQ = 0,5968kg nha mn.

"Em rất vui khi biết anh có thai." Vương Nhất Bác nói: "Anh có nhớ nhật ký giọng nói lần trước chúng ta nghe qua không? Thập Nhất nói rằng thằng bé muốn có một em trai và một em gái."

Tiêu Chiến làm sao có thể không nhớ, anh luôn nhớ rõ những gì Thập Nhất nói: "Chúng ta có thể trở về sớm hơn, anh sẽ gọi hỏi Thập Nhất có muốn cùng chúng ta trở về không."

"Còn có thằng bé sau này sẽ có em trai và em gái, hai thiên thần nhỏ cùng nó chơi, bọn nhỏ sẽ cùng nhau lớn lên." Tiêu Chiến nói.

Đây chính là cuộc sống mà anh hằng ao ước khi còn bé, lúc còn sống ở trại mồ côi, Tiêu Chiến đã mong rằng sau này anh sẽ có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc. Thế nhưng khi trưởng thành, anh lại chọn một cuộc sống trái ngược hoàn toàn với giấc mơ thuở bé của mình, nhưng thật may mắn.

BJYX | EDIT • Vay mượnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ