💛

121 17 0
                                    


Quãng thời gian ở Seoul đối với Seungmin vẫn như vậy. Vẫn là đi học, đi làm...

Nhưng tâm trạng thì lạc lõng.

Anh thấy thiếu, anh thấy nhớ.

Anh nhớ nơi vùng quê xinh đẹp. Ở đó có bà, có khoảng thời gian yên bình, và người mà anh nhớ đến da diết...

Người mà chẳng thể gặp nhau phút cuối.

Seungmin dặn lòng là mùa hè này phải về quê ngoại thêm lần nữa. Để có thể xem tình trạng của bà, có thể gặp cậu.

Anh có thể tiếp tục đi chơi với cậu và tiếp tục ngồi trên gác xép cùng cậu.

Họ sẽ tiếp tục có những phút giây yên bình, những khoảnh khắc đẹp đẽ mà chẳng thể nào tả xiết.

'Mùa hè năm sau phải về. Hay cuối đông về luôn nhỉ?'

———————————————

Seungmin đã thực sự rất nhớ cậu.

Cứ nhìn cách anh bỗng chợt thả hồn đi đâu đó hay lơ đãng nhìn vào bức tranh trong ví là biết.

Anh nhớ đến điên lên được!

Hận không thể lập tức bắt xe về quê ngay và luôn.

Tại sao lại nhớ đến vậy nhỉ?

Nỗi nhớ cứ gặm nhấm Seungmin từng chút, chưa lúc nào nguôi.

Những ngày đầu lên Seoul, anh gần như mất ngủ nếu không có bức tranh bên cạnh. Ban ngày thì lơ đãng toàn nghĩ đến nụ cười dịu dàng của ai đó. Tối đến thì lại ôm nỗi nhớ cùng bức tranh chìm vào trong giấc ngủ.

Seungmin chưa bao giờ biết rằng xa một người lại đau đớn đến vậy đấy.

Và như để làm cho anh thêm phát điên...

Ông trời cướp đi bảo vật mà anh nâng niu trân quý.

Khi mà ví tiền của anh bị móc mất.

———————————————

Lúc ấy anh như chết lặng...

Thứ đầu tiên Seungmin nghĩ tới không phải là tiền hay giấy tờ quan trọng.

Mà là kỉ vật của họ.

Nó mất...

Anh đã điên cuồng tìm kiếm.

Anh đã đăng tin, dò hỏi, vò đầu bứt tóc để nhớ lại. Đã làm đủ mọi cách.

Nhưng nó hoàn toàn biến mất.

Một tháng...

Một tháng anh sống trong khổ sở, trong những cơn mất ngủ, những bữa ăn không ra hồn. Những nỗi nhớ không ngừng đánh vào tim anh thật mạnh, đau đến quặn người.

Seungmin đã không ngừng cầu xin ông trời, mong sớm mai có một phép màu trả bức tranh lại cho anh.

Làm ơn...

Nó là vật duy nhất có thể giúp anh bớt nhớ cậu.

Chỉ là từ Seoul đến nơi vùng quê mà thôi, vẫn nằm trong đại Hàn dân Quốc này mà.

[Seungjin] Dở dang.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ