💛

118 19 0
                                    


Seungmin dừng chân ở ngôi làng là chuyện của buổi sáng hôm sau.

Từ chỗ để xe, anh chạy thục mạng đến nhà cậu. Dù cho những hơi thở đứt quãng và tưởng chừng có thể ngã ra bất cứ lúc nào, anh vẫn cắm đầu chạy thật nhanh về phía nhà của cậu.

Khi ngôi nhà nhỏ xinh hiện ra trước mắt, Seungmin không cả thở, liên tục gõ vào cánh cửa màu vàng chanh cho đến khi nó mở.

"Hyunj—"

"Cậu là ai?"

Thay vì Hyunjin của anh, sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên mà anh chưa từng gặp.

Seungmin cứng người, anh run rẩy lên tiếng "Ch..cho hỏi đây có phải nh..nhà của Hwang Hyunjin kh..không?"

"À...Cậu ấy chuyển đi lâu rồi."

Gì cơ?

———————————————

Tai anh như ù đi, tầm mắt tối đen lại đầy mơ hồ và tim như bị khoét mất một nửa.

"Cô! Cô..cô có biết cậu ấy chuyển đi đ..đâu không?!" Anh tóm lấy cánh cửa trước khi người phụ nữ kịp đóng vào

"Tôi không biết. Hình như cậu ta định đi nước ngoài hay sao ấy." Người phụ nữ nhún vai, và trong phút giây anh lơ đãng đã vô tình đóng cửa vào

Sầm!

Seungmin chết lặng trước cánh cửa đóng kín, đôi bàn chân run rẩy như muốn quỳ sụp xuống tại chỗ.

Bà ấy nói gì cơ?

Cậu...

Chuyển đi rồi?

"Không thể nào..." Seungmin lầm bầm

Hyunjin rất dịu dàng, rất ngoan, rất hiền lành và ngây thơ...

Cậu sẽ không rời đi nếu đã giữ lời hứa đâu, phải không?

Cậu sẽ không đột ngột biến mất vậy đâu, phải không?

Dù cho anh mới là kẻ sai.

Anh mới là kẻ đã lỡ hẹn.

Anh mới là kẻ đã để cậu phải chờ gần một năm.

Dù như vậy nhưng cậu vẫn sẽ chờ anh thôi, phải không?

——————————————

Seungmin có thể tưởng tượng được mình xa Hyunjin, tưởng tượng được cách cậu ấy tức giận rồi lại đỏ hoe mắt vì anh bắt cậu phải chờ quá lâu.

Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được một ngày Hyunjin sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.

Seungmin đưa tay gạt đi những dòng nước để có thể nhìn rõ con đường phía trước. Nhưng lại bất lực khi nó không ngừng rơi.

Anh đi qua những con ngõ mà họ từng đi, dừng chân trước tiệm tạp hoá mà họ từng ngồi.

Những bước đi chậm, nặng nhọc và đầy bi thương.

Thỉnh thoảng tầm mắt của Seungmin lại mờ, những lúc đó, anh chỉ có thể đưa tay quệt rồi tiếp tục đi.

Tim anh đau như bị ai bóp nghẹt lại, người thì mất cảm giác. Thứ duy nhất hoạt động chỉ có đôi chân không ngừng lê bước và bộ não đang nghĩ về những kỉ niệm của họ.

[Seungjin] Dở dang.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ