Chương Hạo gấp gọn cái áo cuối cùng vào vali, anh chầm chậm đậy nó lại rồi thở dài. Anh đang nghĩ về những việc xảy ra trong bốn năm vừa qua, từ ngày anh và hắn kết hôn cho đến tận hôm nay - cái ngày mà anh cảm thấy thật sự mệt mỏi. Chương Hạo vốn không phải người kiên nhẫn, anh chỉ như thế với một mình Thành Hàn Bân. Mọi thứ xung quanh đều đang quá nhiều với Chương Hạo, nó ập đến nhanh đến chóng mặt nên hiện tại anh không cách nào tiếp nhận được. Đây là lúc anh biết mình nên rời đi và cần một khoảng thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Chuyến bay cất cánh lúc 2h30 sáng, sân bay chỉ thưa thớt vài người. Đây là lần đầu anh xuất cảnh một mình, có hơi cô đơn nhưng nó chưa là gì với những thứ anh chịu đựng bao năm qua. Chương Hạo ngồi trên máy bay, anh không ngủ mà đang thẩn thờ nghĩ. Nếu mình là một beta thì sao? Hay chỉ là một omega bình thường cũng được, nếu như thế thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác. Anh sẽ không lấy Thành Hàn Bân, cũng chẳng phải ngồi đây như một người mất hồn nữa. Omega trội thì có gì tốt chứ...thà làm một omega bình thường và có một cuộc đời bình thường còn hơn...
Sáng hôm sau Thành Hàn Bân giữ đúng lời hứa đến đón anh về, hắn ta hớn hở như con nít được cho kẹo. Nhưng hắn nào biết thứ chờ đợi hắn chỉ còn là một căn nhà trống và một món quà hết sức to. Thành Hàn Bân chạy ngay lên phòng sau khi thấy toàn bộ giày và áo khoác đều biến mất. Vừa mở cửa ra là một căn phòng được dọn dẹp tươm tất và lạnh băng hiện lên, hoàn toàn không có vẻ gì là có người từng ở. Chỉ cần nhìn tới đây thôi Thành Hàn Bân cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Bảo sao hôm qua hắn còn lấy làm lạ, người cứng đầu như Chương Hạo mà chịu về với hắn chỉ sau một lời nài nỉ sao? Trong lòng hắn như đang có một khoảng trống rất to vậy, khoảng trống này bắt đầu hình thành từ khi Chương Hạo ở cạnh hắn. Hụt hẫng, hối hận, buồn bã hay thậm chí là tức điên lên, tâm trạng này thật khó tả. Hắn lê bước vào nhìn một vòng quanh phòng, mọi thứ đều trống chỉ riêng bàn là còn để một vật. Thành Hàn Bân mở chiếc hộp giấy nhỏ đó ra, bên trong là nhẫn cưới của anh cùng một tờ giấy ghi chú, còn có...que thử thai?
Thành Hàn Bân nhìn hai vạch đỏ trên đó, cười khổ: "Bảo sao chạy nhanh thế...quà này hơi lớn rồi đấy."
Trên tờ giấy ghi chú viết đúng một chữ 'Đợi'. Không, chỉ có kẻ ngốc mới đợi. Thành Hàn Bân ngốc đủ rồi, giờ thì hắn phải cùng bạn đời chơi trò đuổi bắt. Chương Hạo trốn thật kĩ vào, để hắn bắt được là nhất định không tha đâu... Thành Hàn Bân cười, nhưng sao nước mắt hắn lại rơi...? Vừa vui vì có thêm một thiên thần nhỏ, cũng vừa buồn vì để vụt mất anh. Hắn ngồi tựa lưng vào tường rồi cứ ngắm nghía cái que trên tay mãi, cuối cùng lại ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Chắc hẳn anh đã phải khó xử lắm, trước giờ trong đầu Chương Hạo chỉ có một suy nghĩ là hắn ghét có con, hắn có chết cũng không muốn cùng anh có thêm thành viên thứ ba...có lẽ vì thế mà anh quyết định rời đi một thời gian. Nhưng anh không biết Thành Hàn Bân thay đổi từ lâu rồi, hắn thay đổi vì anh. Hắn mãn nguyện nhìn hai vạch đỏ chót kia, trong lòng cứ lân lân, nói:
"Ai cho anh chạy...còn chưa trả lời em mà..."
Thế là trò chơi trốn tìm của anh và hắn bắt đầu, hắn giấu nhẹm đi chuyện anh có thai. Vì nếu hào hứng và đi khoe với ba thì thể nào cũng sẽ đòi gặp Chương Hạo cho bằng được, mà bây giờ anh trốn rồi thì lấy gì gặp ông Thành đây? Người biết chuyện này chỉ có mình Nhã Kỳ cô cũng sẽ là người giúp hắn tìm tung tích của anh. Sau hôm đó trở về Thành Hàn Bân bị cô mắng cho một trận, chỉ thiếu bước lao đến và đánh vài phát thôi. Cô mắng hắn vô tâm, mắng hắn ích kỷ, còn mắng hắn là một tên khốn, nhưng Thành Hàn Bân đều nhận hết. Hắn biết cô làm vậy vì đang lo lắng cho người 'anh ruột' kia thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
binhao • Meaning of love
FanfictionCưới trước yêu sau? Cứ ngỡ như cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà bản thân hay đọc, mối tình này sẽ tu thành chính quả chỉ trong khoảng thơi gian ngắn mà thôi thì đôi ta sẽ bên nhau mãi tới lúc răng long đầu bạc. Nhưng sự thật tàn khốc cứ ngỡ bên nhau th...