nếu có khả năng quay ngược thời gian, việc đầu tiên mà bùi thế anh lựa chọn để thay đổi ắt hẳn phải là nghe theo lời chỉ dẫn xác đáng của pt. nếu như vậy, cái thói ăn đêm tai hại sẽ chẳng thể khiến hắn chết mất xác trên con đường tìm kiếm danh dự của mình, cũng như khổ sở trong việc tìm người lúc nửa đêm.
thế anh đã tìm đến những nơi mà hắn nghĩ bảo có thể ghé qua, nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút tung tích gì của thằng nhóc tóc trắng đấy. bảo không phải kẻ thích đi bậy, nó chỉ là đứa thích làm bậy mà thôi. bởi vậy mà sau một hồi tìm đến tất cả những nơi có thể nghĩ ra, thế anh quyết định quay xe trở lại nhà bảo. ấy vậy mà loanh quanh một hồi đã tới hai giờ sáng.
kít.
thế anh đạp phanh gấp khi đột ngột có một chiếc xe chạy vọt lên mà tạt đầu hắn. tiếng chửi thề còn chưa kịp buông khỏi miệng đã vội tiêu tan khi hắn nhận ra biển số xe quen thuộc. hắn rời khỏi xe gần như là ngay lập tức, rảo bước thật nhanh về phía trước khi nhìn thấy người trong chiếc xe đằng trước cũng vừa rời khỏi.
bảo nhìn hắn bằng cái nhìn bình thản. nó chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên khi có người đột ngột xuất hiện trước cửa nhà mình vào hai giờ sáng. mặc cho thế anh vẫn nhìn mình chăm chú, bảo chỉ từ tốn mở cửa sau xe và lấy ra lỉnh kỉnh những hộp bánh lớn nhỏ.
'cầm hộ đi!'
và rồi khi lấy hết đồ trong xe ra, bảo mới hất hàm ra lệnh cho kẻ kia. thế anh như một cái máy đưa tay nhận lấy đống đồ từ bảo. hắn cẩn thận xách đầy hai tay, lững thững bước theo nó vào nhà.
thế anh đã định hỏi xem bảo đi đâu, rồi cũng định hỏi xem chỗ đồ này là sao, nhưng khi nhìn vào logo in trên túi giấy, mọi thắc mắc trong lòng hắn cũng vội vàng tiêu tan ngay khi đó. toàn bộ số bánh này đều đặt từ chỗ hắn hay đặt, cũng là nguồn cơn của sự vụ ngày hôm nay. trên tay hắn lúc này tổng cộng có mười chiếc bánh. đặt hàng số lượng này vào tối muộn, trần thiện thanh bảo muốn giết con nhà người ta hay gì?
'đợi lâu chưa?'
bảo vừa hỏi vừa ném chìa khóa và điện thoại xuống sofa. thế anh nhìn theo chiếc điện thoại nứt vỡ, tự nhiên rùng mình khi nảy sinh suy nghĩ rồi cuộc đời mình cũng bi thảm chẳng kém gì chiếc điện thoại kia.
'cũng một lúc.'
bảo gật gật cái đầu. nó ngồi xuống ghế, không quên đảo mắt một lượt quanh nhà xem xung quanh mình có đồ vật gì có khả năng gây thương tích cao không. bảo đã tự hứa với bản thân sẽ trở thành một người trưởng thành, chín chắn, thế nên ít nhất là trong hôm nay, nó sẽ không động chạm gây tổn hại gì đến thân thể bùi thế anh.