Chương 45:

3.3K 210 34
                                    

"Cậu có quay lại không?" Thẩm Ý hỏi.

"Có." Hạ Thanh Từ vừa nói vừa bị Thẩm Ý nắm lại, khóe môi Thẩm Ý vẫn còn vết bầm, cũng chậm rãi buông tay.

"Tôi ở đây đợi cậu." Thẩm Ý nhỏ giọng, cầm túi băng gạc, cảm thấy có chút khó chịu.

Thẩm Ý không muốn để Hạ Thanh Từ rời đi.

Nhưng họ là bạn bè, đưa ra nhiều yêu cầu có thể sẽ bị ghét.

Hạ Thanh Từ nói "có", nhưng ai đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Ý và cổ tay vừa bị cậu nắm chặt, Thẩm Ý vờ như không biết.

Giữa hai người cách nhau một khoảng, Hạ Thanh Từ đi đến trước mặt Tạ Bệnh Miễn, còn cách hai bước, thả áo đồng phục xuống, hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Tạ Bệnh Miễn trước đó đỡ giúp Hạ Thanh Từ một đòn, cậu nhìn băng gạc trên trán Tạ Bệnh Miễn, đã được băng bó, lại nhìn sang Tạ Bệnh Miễn.

"Tuế Tuế, nếu tôi không tìm cậu, cậu sẽ không có gì để nói với tôi sao?"

Tạ Bệnh Miễn treo trên miệng là ý cười, nhưng đáy mắt lại không gợn chút sóng: "Cậu ta bị nhốt chính là phế vật, cậu có gì phải nói với cậu ta."

"Cậu—" Hạ Thanh Từ cau mày, vô thức muốn phản bác, ánh mắt rơi vào vết bầm trên sống mũi Tạ Bệnh Miễn, suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: "Tôi cũng thường xuyên bị nhốt, cậu nói vậy, tôi cũng giống thế."

"Cậu đương nhiên khác, cậu là vì tôi." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói.

Hạ Thanh Từ liếc hắn một cái, hắn có chút tự giác, tự biết mình luôn gây phiền toái cho người khác.

"Sau này tôi sẽ giúp cậu giải quyết phiền phức, cậu không cần lo lắng." Tạ Bệnh Miễn nói, hơi ngả người ra sau, đập vào cột bê tông, sắc mặt nhất thời vặn vẹo vì đau.

Băng gạc liền rỉ máu, Hạ Thanh Từ muốn mở miệng muốn nói gì đó: "Hoạt động buổi chiều không cần đi."

Tốt nhất là nên đến bệnh viện để xem vết thương.

"Được." Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ, ánh mắt hoàn toàn bao vây lấy cậu, hắn hỏi: "Lớp trưởng, cậu không đi cùng tôi sao?"

"Tôi không đi." Hạ Thanh Từ lắc đầu, nhưng vẫn nói cảm ơn Tạ Bệnh Miễn: "Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu."

Nếu không có Tạ Bệnh Miễn, có lẽ một mình cậu còn không thể thoát được, huống chi là mang theo Thẩm Ý.

"Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?" Tạ Bệnh Miễn cười: "Lớp trưởng, sao không cho tôi một món gì đó thiết thực hơn đi."

"Nếu thật muốn cảm ơn , lát nữa cậu cùng tôi đến bệnh viện." Tạ Bệnh Miễn lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, trên đầu còn quấn một vòng băng gạc, kiềm chế rất nhiều, lông mi rũ xuống, tròng mắt đen láy phản chiếu bóng hình của người đối diện.

"Một mình cậu không thể đi à?" Hạ Thanh Từ vô cảm, không cho Tạ Bệnh Miễn nổi một sắc mặt tốt.

Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Tôi không có chân."

[Edit - Full] Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở ChấpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ