Chương 43: Bất hiếu

69 8 0
                                    

Ông bà ta có câu:
Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng,
Con nuôi cha mẹ lại tính tháng tính ngày.

Câu này quả thực đúng với trường hợp nhà họ Lý lúc này. Cha Lý Nghĩa và Lý Toàn mất sớm, một mình mẹ họ tần tảo sớm hôm để nuôi con nên người, cũng giúp chúng cưới vợ sinh con.

Nay mẹ già đã yếu, Lý Nghĩa lại xem bà ấy là gánh nặng, không lúc nào là không muốn vứt bỏ.

Vợ chồng gã thầm oán mẹ già bất công, trong khi đều là con ruột nhưng Lý Toàn được ăn học đàng hoàng, làm công nhân, mỗi tháng có lương thưởng từ nhà máy. Còn Lý Nghĩa nghỉ học sớm, phải cắm đầu cày ruộng, một năm chẳng dư được hai mươi đồng, lại còn phải chăm sóc người già.

Sự chênh lệch giữa hai gia đình khiến vợ chồng gã ghen ghét phát điên mà chẳng hề nghĩ, Lý Nghĩa nghỉ học sớm vì gã không chịu học, lại học dốt. Một thanh niên không học thức thì làm sao tìm được công việc trong huyện? Còn chưa nói đến gã là con trai cả thì việc chăm sóc cha mẹ cũng là điều đương nhiên, vợ chồng Lý Toàn đều đặn gửi về 5 đồng mỗi tháng rồi còn gì.

Sự ghen ghét khiến đầu óc con người ta mụ mị. Đến lúc này, tình cảm mẹ con, tình nghĩa anh em chẳng là gì đối với vợ chồng gã.

Lý Nghĩa ghen ghét em trai, còn Đặng Thu Mi thì ganh thị với Lê Thuỳ.

Nói ra, họ cũng có duyên với nhau, dù là nghiệt duyên. Lê Thuỳ và Đặng Thu Mi sinh ra cùng thôn. Lê Thuỳ mồ côi cha từ nhỏ, cha mẹ Đặng Thu Mi thì vẫn rất khoẻ mạnh. Mẹ Lê Thuỳ yêu thương con hết mực còn gia đình Đặng Thu Mi lại rất trọng nam khinh nữ.

Thuở nhỏ, Lê Thuỳ được mẹ cho cắp sách đến trường thì Đặng Thu Mi lại phải vất vả làm việc nhà. Lê Thuỳ học giỏi, được nhà trường khen thưởng thì Đặng Thu Mi lại bị cha mẹ đánh chửi không thương tiếc.

Sau khi trưởng thành, Lê Thuỳ được làm việc ở Cung Tiêu Xã còn Đặng Thu Mi lại phải theo người trong thôn xuống đất làm việc.

Đến khi lấy chồng, hai người họ gả cho hai anh em ruột. Đặng Thu Mi tưởng chừng có thể lấy danh dâu trưởng mà đè lên đầu Lê Thuỳ thì phát hiện vợ chồng Lê Thuỳ sống trong huyện, một năm về thôn được đôi ba lần.

Từ nhỏ đã bị so sánh với Lê Thuỳ nên Đặng Thu Mi rất chán ghét người em dâu này.

Đợt vừa rồi Lê Thuỳ sinh con, đúng lúc chiến dịch làm thanh niên trí thức được phát động. Người người nhà nhà nháo nhào tìm việc cho con em để khỏi phải xuống nông thôn.

Nếu Lê Thuỳ không xử lý tốt thì sẽ mất việc như chơi. Trong lòng Đặng Thu Mi đã mừng thầm.

Ai dè Lê Thuỳ vác bụng bầu đi làm đến tận lúc gần sinh. Đến lúc sinh, cô ấy tìm người làm thay cho mình một tháng, lại gọi mẹ ruột từ dưới quê lên, em bé vừa ra tháng thì lập tức quay trở lại đi làm, khiến cho người khác muốn lợi dụng sơ hở cũng chẳng bắt được cơ hội.

Kết quả này khiến Đặng Thu Mi tức đến nổ phổi, dẫn đến hậu quả mà ả không lường trước được.

Đặng Thu Mi cãi nhau với Lê Thuỳ, lời qua tiếng lại khiến ba người Dương Gia Nghi nghe rõ ngọn ngành.

Họ ầm ĩ một lúc lâu mà chẳng quyết định được gì.

Theo ý Lê Thuỳ, nếu muốn vợ chồng cô nuôi mẹ già cũng được, nhưng vợ chồng anh cả phải chu cấp mỗi tháng, hệt như cái cách mà vợ chồng cô đã làm.

Đương nhiên, Lê Thuỳ cũng biết điều kiện giữa hai gia đình khác nhau. Cô không cần họ phải đưa 5 đồng mỗi tháng, chỉ cần đưa ít lương thực đủ cho mẹ chồng ăn là được.

Điều này khá hợp lý.

Nhưng Đặng Thu Mi không chịu nha. Theo ý ả, vợ chồng em trai có tiền như vậy, nuôi được mẹ vợ thì sao không nuôi được mẹ ruột? Nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người thì cũng vậy mà. Nhà ả nghèo như vậy, vợ chồng em trai còn không biết xấu hổ mà đòi tiền chu cấp?

Tóm lại, ả nghèo nên ả có quyền. Ai buộc ả ra lương thực, người đó đang ép vợ chồng ả đi chết, là kẻ thù với ả.

Lê Thuỳ: ...

Ba người Dương Gia Nghi: ...

Mẹ chồng Lê Thuỳ ngồi trên giường rớt nước mắt. Mặt Lý Toàn lạnh tanh. Lý Nghĩa thì ủ rũ gục mặt.

Ngoài phòng bệnh, có mấy cái đầu lấp ló ngó vào, tiếng bàn tán xì xào, người người chỉ trỏ.

"Được rồi!" Lý Toàn quát lớn.

Hắn không để ý đến chị dâu mà nhìn thẳng vào mắt anh trai rồi hỏi: "Ý anh như thế nào?"

Ánh mắt Lý Nghĩa né tránh, ậm ừ mãi chẳng thốt nên lời.

Tròng mắt Đặng Thu Mi xoay tròn: "Chú hỏi anh chú làm cái gì? Nhà này là tôi quyết định, anh chú chẳng có quyền gì cả!"

Lý Toàn chau mày, chẳng để ý đến ả: "Anh cả! Trả lời em, ý anh là như thế nào?"

Lý Nghĩa không ngẩn đầu lên, giọng lý nhí: "Anh... anh..."

Lý Toàn hoàn toàn thất vọng, hắn nhắm mắt: "Chị dâu không muốn nuôi mẹ, cũng chẳng muốn chu cấp, ý anh cũng vậy đúng không?"

Mặt Lý Nghĩa đỏ lên, nhưng không phản bác. Đặng Thu Mi cười đắc ý. Âm thanh bàn tán bên ngoài phòng càng lúc càng lớn.

Xuyên sách: Hệ thống buộc ta phải viết vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ