Sau lần gặp ở quán cà phê đó, suốt 2 tháng trời Duệ Thanh và Nhã Âm không liên lạc với nhau.
Duệ Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao đống công việc ở công ti và văn phòng luật của cô cũng đủ để suy nghĩ cả ngày rồi, thời gian đâu mà nghĩ đến việc khác.
Phòng làm việc của Duệ Thanh qua giờ làm việc vẫn sáng đèn. Căn phòng chẳng có lấy một tiếng động gì khác ngoài tiếng gõ phím.
Duệ Thanh tập trung hết mức vào chiếc máy tính trên bàn, không để ý gì đến xung quanh.
Bất chợt tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí yên tĩnh đó.
"Cẩn tổng."
Duệ Thanh nhìn ra cửa.
"Vào đi."
Tô Tuyết Tinh - thư ký của Duệ Thanh bước vào với một sấp tài liệu trên tay.
"Cẩn tổng, lúc 7 giờ tối nay có cuộc hẹn ăn tối bên phía công ti Tần Khánh. Tôi chuẩn bị xe cho cô rồi."
"Tôi biết rồi."
Duệ Thanh thở dài một hơi, tháo kính ra dụi mắt mấy cái vì mỏi. Tần xuất tếp xúc với màn hình máy tính cứ tiếp tục thế này thì độ cận sẽ tăng lên mất.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, thì thư ký Tô đã đưa cho cô một ly cà phê.
"Cảm ơn."
Duệ Thanh đi trước, thư ký Tô đi theo sau.
Nếu là ngày thường thư ký Tô sẽ cùng Duệ Thanh trao đổi lại hợp đồng sắp ký, còn hôm nay Duệ Thanh quá mệt rồi, nên cô ấy cũng biết điều để yên cho Duệ Thanh nghỉ ngơi một chút.
Ban đêm ở thành phố Thượng Hải phồn hoa thật sự rất đẹp, đèn điện sáng chói trên khắp các nẻo đường. Duệ Thanh không khỏi cảm thán về sự phát triển này của thành phố mình sống.
Tự hào có, tiếc nuối có. Cái dáng vẻ cổ kính khi xưa đang mất dần. Nhìn qua thật có chút đau lòng.
Dòng hồi tưởng của Duệ Thanh bị cắt ngang.
"Cẩn tổng, đến nơi rồi."
Duệ Thanh gật đầu, tự thân mở cửa xuống xe, cô muốn nhanh chóng kết thúc đêm nay để đi về nghỉ ngơi. Thật sự rất mệt rồi.
Vừa bước vào nhà hàng, thì đã có người của công ti bên kia ra dẫn đường cho Duệ Thanh đi đến bàn đã đặt sẵn.
Người bên kia nhiệt tình đứng lên bắt tay với cô.
"Đều nói Cẩn tổng vừa xinh đẹp lại giỏi giang, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền."
Duệ Thanh mỉm cười đáp lại.
"Quá khen rồi. Tần tổng cũng là tuổi trẻ tài cao mà."
"Mời ngồi."
"Mời."
Nếu bình thường thì Duệ Thanh không đích thân đi đâu, nhưng lãnh đạo bên kia cũng đi rồi, cô cũng không muốn bên kia ỷ quyền cao bắt nạt người mình, nên tự đi để có gì cũng còn đối phó lại.
Chung quy là xót mấy câu cậu sinh viên mới ra trường bị bắt nạt.
Ổn định chỗ ngồi thì nhân viên phục vụ cũng đem hai chiếc menu ra.