17-2/5

103 26 14
                                    

Một năm nữa lại trôi qua, hiện bây giờ là tháng ba. Tháng này có một ngày rất đặc biệt với tôi đó, đó là ngày kỉ niệm một năm chúng tôi quen nhau. Tháng ba năm ngoái tại sân thượng của trường cũng là lúc cậu ấy tỏ tình tôi đó. Trên tờ lịch, một ô ngày được khoanh đỏ kèm hình trái tim. Mai là ngày kỉ niệm rồi sao?. Tôi dự định sẽ đi mua bánh và chạy qua nhà cậu ấy, trang trí lại phòng chờ cậu ấy đi học về thì sẽ cậu ấy sẽ bất ngờ lắm. Vốn dĩ tôi có chìa khóa phòng cậu ấy mà, nên tôi sẽ giữ bí mật không cho cậu ấy biết. 

Sáng hôm sau, hên một cái là tôi không có tiết mà Satang thì có. Số trời định rồi, Satang sẽ phải há hốc mồm bất ngờ. Cậu ấy thích nhất là bánh chanh dây, còn tôi thì thích dâu tây nên tôi đã mua bánh mix vị. Bánh được gọi trong hộp trong suốt được gói nơ bên ngoài trong rất là ưng cái bụng. Nghĩ trong bụng không biết cậu ấy có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không. Nhưng mà tôi muốn làm cho cậu ấy một điều gì đó thật đặc biệt

Hì hục đội nắng, đi vòng quanh 7749 cái cửa tiệm chọn mua những món đồ trang trí cho giống màu yêu thích của Satang. Về tới phòng, vẫn như ngày đầu tiên qua đây. Vẫn là mền gồi được xếp gọn gàng, sách vở được xếp trên tủ theo thứ kích cỡ từ lớn đến bé, chén bát được rửa rồi úp gọn trên kệ. Trên bàn ăn là bức ảnh mà tôi với cậu ấy chụp hôm đi biển trong ưng quá chừng hà.

Tôi để bánh ngay bếp rồi bắt tay vào trang trí mấy cái đồ nãy mới mua. Gắn rồi lại gỡ rồi tôi lại gắn vào chỗ khác, rồi lại gỡ rồi lại gắn lại vào chỗ cũ. Hì hục bao lâu cũng chưa thấy đâu vào đâu. Gẵn vào chỗ này thì chỗ khác lại bung, thế nên tôi đi mò mẫm cuộn băng keo. Trong ngăn tủ không thấy, trong bếp cũng không . Mệt quá nên tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Thấy hơi cộm cộm ngay đầu, tôi đưa tay xuống thì chạm vào vật gì đó. Là cuốn sổ được giấu sau gối nhưng một phần lại bị thò ra.

Nó là nhật kí của cậu ấy

"Này, này bạn biết sao lý do mình viết nhật kí không? Đó là vì mình muốn lưu giữ kỉ niệm đó, mình đã nói với mẹ rằng sau khi mình mất hãy chôn cuốn nhật kí này theo với mình. Cách đây hai tháng, mình nhớ lúc đó là tiết 4. Mình đang học môn văn, mắt mình tự nhiên mờ đi, đầu óc mình quay cuồng, ngực đau nhói rồi mình ngất xĩu tại lớp. Lúc mình lờ mờ tỉnh dậy, thấy mình đang trong bệnh viện. Bên ngoài thấy rõ đó là bóng lưng của ba và mẹ và mình đã nghe được cuộc nói chuyện của họ với bác sĩ. Mình bị ung thư tim"

Hóa ra đó là căn bệnh mà bao lâu cậu ấy giấu tôi sao?. Nó nghiêm trọng tới mức này sao, vậy những lần cậu ấy nói rằng sợ sau này cùng tôi đi trên quãng đời còn lại là vì vậy sao? Lúc cậu ấy say xỉn rồi khóc ở nhà tôi là vì căn bệnh này sao? Mắt tôi đỏ hoe, tay không ngừng lật những trang nhật kí đó. Cuộc sống hằng ngày, cậu ấy ghi lại một cách kĩ lưỡng. Đến một trang tôi phải sững lại

"Mình có vài điều muốn làm trước khi...chết 

1 là mình muốn làm thế nào đó để ba, mẹ sẽ chấp nhận sự thật rằng mình sắp rời xa vòng tay của họ. Mình muốn trước khi chết sẽ dành cho ba, mẹ cái ôm cuối cùng. Mình biết là mình sẽ không thể trả hết phần nghĩa hiếu cho người đã chăm sóc cho mình. Thời gian là bức tường ngăn việc đó xảy ra

[SatangWinny]-Trạm tàu thương nhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ