[END] Trả lại góc yên bình cho anh

218 35 10
                                    

Trời trong, nắng nhẹ, từng cơn gió đầu mùa hạ thổi nhưng hạt nắng không quá gắt gao vào cánh cửa tiệm bánh nhỏ. Hôm nay Hanbin vui vẻ chuẩn bị những chiếc bánh mì hoa cúc mềm mại, mẻ bánh mới ra lò thơm nức mùi sữa khiến Hwarang phải chạy đến hít hà mùi bánh mới.

Nhìn tên ngốc thèm thuồng những chiếc bánh ngon trong khay mà Hanbin chỉ bật cười, gõ vào trán cậu ta nhè nhẹ, bàn tay thon vẫn xé một miếng bánh sau đó thổi một chút đến độ ấm phù hợp, miếng bánh mì đó được đưa lên miệng con Cáo thèm ăn nào đấy, cậu ta ngoan ngoãn há miệng để Hanbin đút cho mình. Không dừng ở đó con Cáo nào đó còn nghịch ngợm mút tay cậu một cái, rồi thỏa mãn cười híp mắt chạy vút đi. Làm cho chính chủ vừa phải nhìn tay mình ngẩn ngơ một chút, gò má có chút ửng hồng.

Hanbin lắc nhẹ đầu cười bất lực, rửa sạch tay sau đó bày những chiếc bánh mới ra khay chuẩn bị mở cửa, chiếc bánh ăn dang dở vừa nãy cậu cũng trộm ăn một miếng. Mùi sữa thơm cùng vị ngọt dịu dàng ôm lấy đầu lưỡi, cảm giác ấm áp thơm ngọt của bánh vừa nướng xong thật thõa mãn.

Nhìn bên phải không biết vì sao cậu lại đặt sẵn một chiếc bánh lên chiếc đĩa hình hoa bé xinh xinh, giống như một thói quen nào đó từng lặp lại vô số lần. Như ai thôi thúc cậu mang đĩa bánh ấy đặt trên chiếc bàn ở góc cửa tràn ngập ánh nắng, Hwarang vừa nãy chạy đi mất bỗng đứng ở sau cậu lúc này, cả hai lặng lẽ nhìn ngắm khung cảnh nơi chiếc bàn ấy. Trong tim có chút gì đó luyến lưu, một khoảng trống không lớn không nhỏ hiện hữu, nỗi day dứt da diết mà không sầu lắng trầm buồn, nó giống như áng mây lỡ che khuất ánh sáng trong thời gian ngắn sau đó lại được nhìn thấy ánh sáng.

Bàn tay to lớn của Hwarang nắm lấy bàn tay thon dài của Hanbin, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt cảm nhận nhiệt độ ấm áp của đối phương, trên cổ tay chiếc chuông bạc nhỏ xinh reo lên tiếng ring ring dễ nghe. Chính giữa chiếc vòng là viên đá màu hoa đào dịu dàng tỏa sáng lấp lánh dưới những tia nắng long lanh.

**** Một ngày bận rộn lại bắt đầu

Kết thúc đợt khách đông đã là chiều muộn, số bánh trong ngày cũng gần như bán hết, Hwarang tính toán một lúc về thu nhập hôm nay, mái tóc trắng gần như vùi đầu vào máy tính ở quầy thu ngân chẳng mấy khi ngẩng lên. Hanbin dọn dẹp khu vực quầy bánh, tỉ mỉ lau những mảnh vụn bánh gom vào chiếc túi giấy nho nhỏ.

Tiếng chuông gió leng keng kêu báo hiệu có khách hàng mới, mở cửa vào là bàn tay chấm màu sương gió thời gian, người đến là một ông cụ có vẻ lớn tuổi.

Gương mặt phúc hậu, ánh mắt lại có chút tang thương, ông ấy dùng đôi mắt nhìn quanh cửa hàng. Sau đó đi dạo đến quầy bánh mì hoa cúc gần đó, bàn tay run run cầm lấy túi bánh cuối cùng sau đó đi đến quầy thanh toán. Hwarang vẫn chưa chú ý đến ông, ông vẫn lặng lẽ chờ đợi cậu.

Hanbin lúc này nhìn qua nhìn thấy khung cảnh ấy, cậu bước đến nhẹ nhàng xin lỗi ông, sau đó cậu vỗ vai Hwarang bảo cậu ấy thanh toán cho ông ấy. Hwarang lúc này từ sau máy tính đứng thẳng người, gương mặt cười hiền lành chào hỏi, sau đó là xin lỗi vì để ông đợi lâu. Cậu ta nhanh chóng giúp ông thanh toán số tiền, để bánh vào chiếc túi nhỏ rồi cầm lấy đưa cho ông đầy khiêm tốn. Ông lão nhìn chưa vội nhận bánh mà nhìn hai người họ một lúc, ánh nhìn kì lạ khiến cả hai khó hiểu.

[END] [Hwabin] Tiệm bánh ngọt số 0198Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ