Chương 6

888 107 21
                                    




Nội dung của chương 6 lần trước đăng mình không ưng ý lắm, vậy nên mình quyết định unpub chương đó và viết lại một chương mới. Chương 6 cũ sẽ đưa vào ngoại truyện sau khi mình chỉnh sửa nha :3

***

Linh hồn của Furuya Rei trở lại cơ thể sau một ngày phiêu bạt mệt mỏi. Cậu muốn mau chóng tỉnh lại để giải quyết hết những chuyện khiến bản thân rối bời. Thêm vào đó, nhìn Akai Shuichi chạy ngược chạy xuôi lo toan hết chuyện công đến chuyện tư, cả ngày chỉ quanh quẩn sở cảnh sát, bệnh viện và về căn hộ cho Haro ăn mà không chút để ý đến bản thân làm cậu không yên tâm một chút nào.

Muốn tỉnh lại là một chuyện, cơ thể cậu có đủ khỏe để tỉnh lại hay không lại là một chuyện khác.

Khi Furuya Rei thoát khỏi cơn hôn mê thì đã trôi qua ba ngày kể từ lúc đó. Đầu cậu nặng trĩu, cơ thể đau nhức rã rời, đến việc cử động ngón tay thôi cũng vô cùng khó khăn. Bầu trời chỉ vừa hửng nắng nhưng trong phòng đã xuất hiện một đóa hoa hồng tươi rạng rỡ, được cắm cẩn thận ở trước cửa sổ cạnh giường bệnh của cậu. Hoa ở đây, còn người mang hoa đến thì lại chẳng thấy đâu. Có lẽ hắn phải rời đi sớm vì công việc rồi.

Cậu rũ mắt, hơi tiếc nuối nhìn xuống bàn tay cắm đầy dây rợ của mình.

Liệu sáng nay Akai Shuichi có hôn lên tay cậu như ngày hôm đó không?

Cậu rất muốn nhìn thấy vẻ dịu dàng đấy của hắn lần nữa, cũng rất muốn được cảm nhận trực tiếp nụ hôn của hắn.

Nhưng hắn đi mất rồi, đành chờ một chút đến khi hắn xuất hiện vậy.

"Sếp Furuya tỉnh lại rồi sao?"

Kazami Yuya sau khi nghe bác sĩ thông báo tình trạng sức khỏe của Furuya Rei đang dần ổn định lại thì ngay lập tức đến phòng bệnh của cậu. Sắc mặt của Furuya Rei đã bớt xanh xao nhưng vẫn thấm đẫm vẻ mệt mỏi. Giọng cậu khàn khàn vì lâu không được uống nước, đôi mắt thăm thẳm có chút lờ đờ không tỉnh táo. Kazami khuyên sếp mình nên tiếp tục nghỉ ngơi để mau hồi sức. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Furuya Rei dặn kĩ cấp dưới thân cận của mình phải lập tức đánh thức cậu khi Akai Shuichi đến.

Giấc ngủ đó kéo dài đến tận tối muộn. Furuya Rei khi nhận thức được thời gian đã trôi qua bao lâu liền trừng mắt với Kazami đang gật gù trên ghế.

"Sếp, tên FBI đó không đến thật, tôi chỉ vừa gờ gờ ngủ được một chút thôi mà!"

Trông anh ta không có vẻ gì là đang nói dối. Cậu chỉ thở dài một hơi, bảo anh ta về nhà nghỉ ngơi sớm, sau đó trân trân nhìn lên trần nhà.

Trong lòng cậu như có vật gì đè nặng. Dù không muốn thừa nhận nhưng Furuya Rei biết rõ mình đang cảm thấy thất vọng.

Cậu tự dặn lòng sáng mai hắn sẽ đến, còn định chờ cho đến khi trời sáng, nhưng kết quả vẫn ngủ gục giữa chừng. Cậu vẫn chưa được ăn, cơ thể lại chưa hoàn toàn hồi phục nên ý chí mạnh mẽ cỡ nào cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Một lần nữa tỉnh lại, cậu nhận ra bây giờ đã là giữa trưa.

Đóa hoa hồng hôm qua vẫn còn ở đó, đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời.

AKAM • GravityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ