Ngoại truyện p1.
.
.
Sau trận chiến với ma giáo và Thiên Ma. Trung Nguyên đã giành được thắng lợi với người đi đầu chiến tuyến là Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh. Ngay khi đầu Thiên Ma rơi xuống, họ ngỡ Thanh Minh đã đồng quy vô tận cùng Thiên Ma. Nhưng may mắn họ cứu được em. Em ngã vào lòng họ mà ngất đi, trực tiếp hôn mê.Đã 1 tháng trôi qua, Thanh Minh vẫn hôn mê và không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Trong chận chiến ngày hôm ấy, thân thể em tàn tạ, tưởng như nếu là người thường đã chết hàng ngàn lần. Sau một tuần, chỉ một tuần sau em đã bình phục, chuyện này đã khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thế mà đến hiện tại, em vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại. Tứ xuyên Đường Môn không biết bao nhiêu lần cử người đến khám, nhưng đến giờ, khi tất cả các môn đồ đã bình phục và tỉnh dậy. Em vẫn nằm đấy, tựa như ngủ, gương mặt yên bình lạ thường.
2 tháng cứ thế mà trôi qua. Họ lại càng lo lắng hơn, đã hai tháng hôn mê nào ai không lo được chứ? Cũng khi đấy, họ phát hiện tóc em rụng dần. Đầu tiên họ lo rằng vì hôn mê mà tổn thương đến thân thể. Nhưng rồi họ nhận ra, sau khi những lọn tóc đen rụng dần, những sợi tóc trắng xuất hiện. Rất nhanh một màu tóc đen được thay bằng một thân tóc trắng. Khi điều người tới khám, vẫn chung quy không tìm ra lý do.
"Thanh Minh à... làm ơn con đừng có việc gì cả"
Đó là một lời cầu khẩn, sau khi họ tỉnh dậy và biết tình trạng của em. Họ chính là nhất nhất không rời, canh nhau trông trừng. Họ sợ, họ sợ một lúc nào đó, hơi thở vốn đã nhẹ của em sẽ vĩnh viễn biến mất. Một ngày nào đó em biến mất khỏi cõi đời này. Họ biết phải làm sao? Thanh Minh là Hoa Sơn, Hoa Sơn là Thanh Minh. Vậy một Hoa Sơn mất đi Thanh Minh sẽ ra sao đây? Họ sợ hãi khi đó, họ chính là không dám tưởng tượng. Đến tận bây giờ đã 2 tháng trôi qua. Mỗi ngày một người, ngũ kiếm thay nhau trông trừng em.
Và một ngày, khi ấy trời mưa thực lớn, mưa rất to. Như muốn gột rửa cả đất trời, như trút nước. Hôm ấy 'Thanh Minh' tỉnh lại. Họ mừng đến phát khóc, khóc nghẹn nhào vào lòng em. Chỉ một căn phòng nhỏ thôi, nhưng chen chúc toàn người là người. Họ sụt sùi nghẹn ngào không dứt, trong một phút nào đấy, họ thực sự đã nghĩ mình sẽ mãi mãi mất em. Triệt để mất đi em.
Ánh mắt 'Thanh Minh' lúc ấy, một tia cảm xúc cũng không có. Nhàn nhạt nhìn mọi người. Ánh mắt cụp xuống chẳng muốn ngẩng lên. Vì, 'Thanh Minh' y sợ khi ngẩng lên nhìn mọi người, y sẽ lưu luyến mà tham lam sự ấm ấp không thuộc về mình này. Vì y là Thảo Tam.
Cái năm Thảo Tam trở thành Thanh Minh, từng có một đoạn kí ức có lẽ Thanh Minh không giữ lại. Nhưng Thảo Tam lại nhớ rất rõ. Hôm đấy, trong một giấc mơ, Thảo Tam y thấy một thân thể tàn tạ đang khóc, đau thương mà khóc. Rồi từ thân thể ấy hiện ra một linh hồn màu trắng. Linh hồn ấy nhìn mà đau thương làm sao. Linh hồn đó muốn mượn thân xác y để sống lại, để cứu lấy Hoa Sơn, khi hoàn thành xong ước nguyện liền được yên nghỉ mà rời đi. Ngay giây đó Thảo Tam y chẳng hề lưỡng lự mà đồng ý. Là một ăn mày, y còn không biết mình sống vì cái gì, và với sự thương cảm cho linh hồn trước mắt, y đã đồng ý.
Linh hồn Thảo Tam sau đó đã ngủ thật sâu trong thân thể, tựa như vĩnh viễn sẽ không bao giờ thức dậy. Vậy nhưng, bây giờ y đã thức dậy. Thế chỗ Thanh Minh.
Đau nhói, y cảm thấy thực đau nhói, dù y ngủ yên trong thân thể. Thanh Minh làm gì y đều biết, ấy vậy hiện giờ. Khi con người đó cuối cùng cũng đến lúc hưởng thứ hạnh phúc mình đáng được nhận, lại đúng khi đó mà rời đi.
Thanh Minh rời đi vì ước nguyện đã hoàn thành, em cuối cùng cũng yên nghỉ. Cũng như linh hồn bị tổn thương cực độ. Giờ đây cứ thế mà tan biến.
.
.Thanh Minh em cảm thấy thân thể thực vô lực. Tựa như thân thể em đang ngâm trong một dòng nước. Lạnh lẽo mà cũng thật ấm ấp. Ấm áp vì dòng nước ấy như ôm em vào lòng, cẩn thân mà ôm lấy cơ thể em.
Đôi mắt em mờ đục, một chút ánh sáng cũng không thấy. Em chỉ thấy mình thực mệt, em muốn ngủ, muốn ngủ một giấc thật dài, thật dài. Thế rồi cơ thể em cứ dần dần mà lún sâu vào dòng nước. Như không có đáy, dòng nước lạnh cứ thế ôm lấy em, kéo em xuống. Em chịu hết nổi rồi. A, em mệt quá, em xin lỗi, em xin lỗi. Đôi mắt em nhắm nghiền lại. Thân thể chìm xuống dòng nước. Hơi thở em cứ thế tắt đi. Em ngủ rồi, đừng đợi nữa. Giờ đây làn nước sẽ ôm lấy em, sẽ chẳng phải màn đêm nữa.
'màn đêm ôm lấy em, giữ em trong giấc mộng ngày còn ấm êm'
Em thấy mình thực may mắn. Vì có những đứa trẻ phải dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ. Chi ít em dùng tuổi thơ vô lo vô nghĩ ấy mà chữa lành cả cuộc đời. Nhưng hai kiếp người, hai kiếp người em vì Hoa Sơn mà sống, giờ đây em không thể dùng cái ấm áp thuở nhỏ mà vỗ về mình nữa rồi. Kí ức ấy thật đẹp, nhưng em cố sao cũng không với tới được.
Vậy nên dòng nước sẽ ôm lấy em, cuốn đi cái mệt mỏi, cuốn đi cả niềm vui. Em chỉ cứ thế mà ngủ. Hoà làm một với dòng nước mà ngủ đi thôi. Có điều, em ngủ mà chẳng muốn tỉnh lại nữa.
.
.Thảo Tam nhìn mọi người. Y cắn chặt môi, níu lấy tấm chăn mà khóc.
"Thanh Minh chết rồi, y đã không còn nữa rồi..."
__________________
10/9/2023
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllThanh] Nơi em thuộc về
FanfictionThanh Minh tự bạo ở Thập Vạn Sơn Em tự bạo sau khi chém đầu Thiên Ma một lần nữa, em mệt rồi. Em muốn chưởng môn sư huynh của em, Thanh Tân của em, Đường Bảo của em. Linh hồn em già nua rồi, đành giao tương lai cho lũ trẻ. _________________________ ...