PART I
01
"Thư nhậm chức cuối cùng cũng được đưa xuống, chiến khu phía Bắc đến chậm một chút, hôm qua Nguyên soái Ashura mới trở lại Berlin, có ông ấy ở đây sẽ rất nhanh xử lý thủ tục công văn." Hashirama nắm trong tay trang giấy cứng, mặt trên còn lưu lại mùi hương mơ hồ từ mực in của máy móc, hiển nhiên vừa mới in ra không lâu đã bị gã cầm trở về.
"Như vậy, cậu sẽ lấy thân phận là sĩ quan phụ tá của ta tham dự yến hội đêm nay." Hashirama nhìn thoáng qua người đàn ông đang lười biếng ngồi trên ghế nhung bên cạnh cửa sổ, đưa thư nhậm chức kia tới tay của y, hạ đầu ngón tay gõ viền bàn trà, "Ta hy vọng cậu có thể biểu hiện vui vẻ một ít, Madara."
Madara liếc mắt xem xét tờ giấy kia, tiêu đề hoa lệ đến mức phiền phức tràn vào mắt, nội dung bên trong đều là quyền lợi cùng ham muốn giao dịch, với khuôn mặt tươi cười, quả thật là rất thích hợp.
Y đứng dậy, một tay bưng chén Vodka còn sót lại, giương mắt nhìn Hashirama, cười: "Ta làm sao không vui. Một tên bại tướng mà có thể được vẻ vang như thế này, lập được công quân hạng nhất lại còn là phụ tá đắc lực của thiếu tướng Senju, ta tin rằng binh lính Warsaw may mắn còn sót lại cùng nhân dân ở thành Ba Lan sẽ lấy ta làm tự hào."
Hashirama nhẹ nhàng lấy ra chén rượu trong tay Madara, ôn nhu nói, "Đừng quên, đang chảy trong người cậu là dòng máu Đức quốc xã. Chúng ta sẽ tạo ra một quốc gia tọa lạc dưới ánh Mặt Trời vĩ đại nhất, đó là vinh quang cao nhất cùng trách nhiệm mà Chúa giao cho chúng ta. Còn có, không cần uống nhiều rượu như vậy, làm một quân nhân, thân thể cường tráng cũng là một loại tài nguyên của đế quốc."
Madara nhịn không được cất tiếng cười to, kéo kéo vạt áo choàng tắm trên người như muốn khiêu khích người kia, trên thân thể trắng nhợt và cân đối, càng nổi bật trên nền vải nhung xanh đậm, lộ ra những vết sẹo do chiến trường mới vừa lưu lại, con ngươi của Hashirama nhanh chóng trầm xuống.
"Tài nguyên của đế quốc? Hay là tài sản cá nhân của ngươi Senju Hashirama? Bộ dạng cố làm ra vẻ của ngươi thật khiến người khác buồn nôn."
"Này cũng không phải cố làm ra vẻ." Hashirama thu liễm nhiệt trên ánh mắt, mỉm cười nói, "Ta sẽ không lừa cậu, cũng sẽ không giấu diếm cậu kỳ vọng của ta, liền tỷ như. . . . . ." Gã xoay người đi vào phòng ngủ, một lát sau, cầm ra một bộ quân phục mới tinh của quân đội chính quy, "Ta sẽ hy vọng cậu, giống như vậy, cả người trần trụi mà khoác lên bộ quân trang này tham gia yến hội đêm nay, ta nghĩ điều này có lẽ sẽ làm bữa tiệc nhàm chán này trở nên đáng mong đợi hơn."
Madara vẫn không nhúc nhích mà nhìn Hashirama một hồi, sau đó chộp lấy bình rượu đã vơi một nửa từ cái kệ thấp bên cạnh, lắc lắc như định ngửa đầu uống, hoặc như là muốn cầm nó đập vào đầu của mình, nhưng cuối cùng từ bỏ hết thảy, tiếp nhận bộ quân phục kia, ngồi trở lại bên cửa sổ không hề nhìn gã.
Cửa lớn vang lên một tiếng nhỏ, bên trong khôi phục lại yên tĩnh.
Người đàn ông kia ngạo mạn đến thế, nên khóa phòng để nhốt y ở yên là không cần thiết, nếu y thật sự muốn trốn ra ngoài, đại khái không nhất định sẽ thất bại.