File 12 : Hẹn ước New York

248 20 1
                                    

Gin mỉm cười mà nhìn chiếc nhẫn bạc đang tại thượng trên ngón tay áp út thon dài của hắn. Hắn dựa mình vào bờ vai của Akai, anh khoác tay lên hắn.

- Phu nhân muốn đi đâu để hưởng tuần trăng mật nào?

- Ta nghĩ mình phải tổ chức lễ cưới trước chứ?

- Cứ đi trước. Sau hôn lễ, ta dân ngươi đi thêm nơi khác, chịu chứ?

- Được thôi. Vậy thì.... New York?

- Nơi đó sao... được thôi. Nhưng trước tiên thì đi mua sắm với ta. - Anh nói xong mà bế hắn lên. Mặc cho Gin vùng vẫy.

- Bỏ ta xuống! Mau!

- Bỏ xuống là đau lắm đấy.

- Cái tên Shuichi này!

- Nghe lời đi mèo con. Không là ta phạt đấy. - Anh nhìn hắn với ánh mắt muôn phần khát khao. Cớ sao mà hắn cứ thích gây sự thế không biết.

- Biến thái... Gin lườm anh rồi quay ngoắc đi chỗ khác, hắn chẳng buồn vùng vẫy nữa, cứ để anh đặt hắn vào chiếc Mustang rồi cùng nhau đến phố thời trang trên đất Tokyo náo nhiệt này.

Anh lựa cho hắn vào chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo phao cho mùa đông. Dù cho New York sẽ chẳng lạnh đến mức hắn sẽ cô đơn, lạnh lẽo và bỏ lại cái mạng nhỏ này giữa một trời đông giá rét.

Shuichi bảo anh có nhà ở New York nên không cần quan ngại về anh, Gin chỉ cần lo cho bản thân mình là đủ rồi, miễn không để anh lo lắng. Nói thế chứ ai nỡ để anh bị những cơn gió đông ấy cuộn vào chứ.

Gin vô tình thấy một chiếc khăn choàng mang sắc đen nọ khi lướt trên phố. Hắn đến ngắm một hồi rồi quyết định tặng nó cho Akai, hắn biết anh hợp với chiếc khăn choàng này.

Kẻ mang màu tóc hoà quyện cùng với tuyết trắng chạy lên mà đan những ngón tay ửng đỏ trong cái rét vào những ngón tay thô ráp của anh. Họ cùng đến nơi bờ hồ, nơi mà bằng cách nào đó vẫn chưa đóng bằng hoàn toàn.

Akai vốn không tin vào thần thành nhưng anh lại tin rằng nữ thần Aphrodite thật vĩ đại khi đã kéo gần khoảng cách giữ anh và hắn. Gần, thật gần và gần hơn nữa. Giây phút này ảnh có cảm tưởng rằng mình muốn đem Gin cất giữ vào nơi sâu nhất, tối nhất trong linh hồn của bản thân. Muốn những xúc cảm này sẽ mãi ấm áp trong trái tim của cả hai. Đồng 10 yên rơi tõm xuống mặt hồ, nơi mà giá băng chưa kịp chạm đến.

- Ngươi ước gì thế, Shuichi?

- Ước cho ngươi.

Vì lời của anh mà hắn bật cười. Shuichi của hắn thường ngày chẳng sến đến thế, có kẻ nào cài cắm vào à? Hay liệu đây là lời từ tận đáy lòng anh, từ nơi sâu thẳm mà vốn hắn từng chẳng có cơ may nào để chạm đến.

- Nếu vậy, ta cũng ước cho ngươi. - Hắn nói rồi chòm người lên, ném đồng 50 yên xuống nơi mặt hồ. - Uớc rằng chiếc nhẫn bạc này mãi ngự trị trên những ngón tay yêu kiều của ngươi và ta.

- Haha. Tất nhiên. - Akai nói nhưng tâm can tựa hồ bị xé toạc. Việc anh có thể tiếp tục cùng hắn trên quãng đường còn lại hay chăng, vẫn sẽ chỉ là một dấu chấm hỏi, vẫn sẽ là một ô khuyết trong một bài kiểm tra, hay là thứ mà người ta chẳng thể lấp đầy.

[AkaiGin] LondonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ